Chap : ám sát
- Tiểu Muội, con mở cửa ra được không ?
Đệ Thập Tỷ sốt ruột gõ cửa liên tục, từ khi Đường Muội khóc chạy vào phòng đã hơn tiếng đồng hồ mà đến giờ vẫn chưa ra bà sao không lo lắng được chứ. Tuy là con gái nuôi nhưng bà xem Đường Muội còn quan trọng hơn cả hai đứa con trai của bà nếu không bà sẽ vì Đường Muội mà cãi vả với Đoan Mộc Khải, càng không mang Đường Muội đem gả cho Đoan Mộc Khải.
" Cạch "
Cánh cửa mở ra, phía sau là gương mặt bị sưng múp của Đường Muội sau khi khóc. Cô khóc suốt hai tiếng đồng hồ không bị sưng mới là chuyện lạ.
Vừa nhìn thấy Đường Muội bước ra Đệ Thập Tỷ liền ôm chầm lấy cô, bà nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng cô, dịu dàng nói :
- con dâu xin lỗi con vì đã để con phải gả cho người không yêu mình.
Đường Muội nhìn vào Đệ Thập Tỷ mỉm cười, đáp lại :
- mẹ đừng trách bản thân nữa, được gả cho anh ấy là nguyện vọng cả đời này của con, nếu không có mẹ thì làm sao con có thể thực hiện được.
Cũng vẫn là con gái hiểu chuyện hơn con trai. Lúc nào ở trước mặt bà Đường Muội đều làm bà vui, cũng chưa từng nghịch ý bà. Bà biết rằng trong lòng Đường Muội hiện tại không vui nhưng vì không muốn bà lo lắng nên cô luôn che giấu sự không vui vẻ đó phía sau nụ cười.
- mẹ sai người đưa con đi dạo, đừng ở trong nhà nữa sẽ khiến bản thân càng buồn hơn thôi.
Đường Muội gật đầu rồi vào bên trong thay một bộ quần áo khác.
~
Sau khi Đoan Mộc Khải đưa Trần Tuệ Nhiên đi ăn thì đã đưa cô ta đi dạo trung tâm mua sắm.
- em thích gì cứ chọn, đừng lo tiếc tiền.
Trần Tuệ Nhiên không biết có yêu Đoan Mộc Khải hay không nhưng mọi người đều biết tình cảm của Đoan Mộc Khải dành cho Trần Tuệ Nhiên là thật còn sâu sắc hay không thì người khác cũng không dám đoán mò.
Trong suốt hai năm qua Đoan Mộc Khải đều luôn dành tình yêu, sự quan tâm và bảo vệ cho Trần Tuệ Nhiên, đến cả cô ta đi công tác anh cũng lo lắng mà âm thầm đi theo sau bảo vệ cô. Còn việc Trần Tuệ Nhiên có biết hay quan tâm Đoan Mộc Khải hay không thì người bên cạnh Đoan Mộc Khải đều có thể nhìn thấy rõ bởi vì nếu cô ta thật sự dành tình cảm cho Đoan Mộc Khải thì sẽ không để anh một mình lúc anh bệnh, không quan tâm anh khi anh cần. Ngược lại người làm điều đó cho anh cũng chỉ có một mình Đường Muội.
" Reng " điện thoại trong túi Trần Tuệ Nhiên vang lên cô ta liền nhanh chóng bắt máy, còn đi ra xa Đoan Mộc Khải để nói chuyện.
Đúng lúc này điện thoại của Đoan Mộc Khải cũng vang lên, trên màn hình hiển thị ba chữ " kẻ phiền phức "
Nhìn tên cũng biết người gọi cho Đoan Mộc Khải là một trong những người thích gây phiền phức cho anh.
" A.Khải cậu kết hôn mà lại không mời tôi sao ? Cái đó gọi là trọng sắc khinh anh em đấy nhá "
Đầu dây bên kia chưa kịp để Đoan Mộc Khải lên tiếng thì đã chủ động lên tiếng trước.
" Đình Phong anh không thấy phiền sao ? Có chuyện nhỏ như vậy lại gọi phiền tôi. "
Giọng nói của Đoan Mộc Khải cách một lớp điện thoại cũng có thể nghe được sự không vui vẻ khi bắt máy nói chuyện với Đình Phong.
" một tuần nữa tôi về nước có dự án lớn muốn bàn với cậu, cậu không muốn nghe sao ? "
" vậy thì đợi anh về rồi tính "
" tút tút " Đình Phong còn chưa kịp nói tiếp thì đã bị Đoan Mộc Khải cúp máy. Đoan Mộc Khải không phải ghét Đình Phong mà là không thích cái tính thích đùa của Đình Phong. Nếu như Đình Phong ở trước mặt anh hay Đàm Gia Lạc mà có thể nghiêm túc và lạnh lùng khi đứng trước người khác thì anh đâu cần phải mệt mỏi như vậy.
- A.Khải em có việc phải trở lại bệnh viện, không thể tiếp tục cùng anh đi mua sắm.
Trần Tuệ Nhiên đứng bên cạnh Đoan Mộc Khải khi anh đang nói chuyện nhưng vì sợ bị gián đoạn cuộc gọi của anh nên cô ta đợi anh nói xong mới lên tiếng.
- anh đưa em đi !
~
" cướp, cướp " ở phía đằng xa cách Đường Muội một con đường nghe thấy tiếng một bà lão vừa kêu lớn vừa đuổi theo tên cướp phía trước. Với tính chính nghĩa của Đường Muội thấy vậy đương nhiên là không chịu được nên định chạy theo, chỉ là lại bị hai tên vệ sĩ đi theo chặn lại.
- thiếu phu nhân chuyện của người khác, cô đừng can dự quá nhiều !
Có đời nào vệ sĩ lại ăn nói chuyện với chủ nhân như vậy ? Đường Muội tức giận quát lớn vào mặt hai tên vệ sĩ đang chặn trước mặt mình.
- đạo đức của hai anh ở đâu ? Bà lão già yếu làm sao có thể đuổi kịp tên cướp khỏe mạnh, hai anh nói tôi nghe !
Hai tên vệ sĩ cúi gầm mặt xuống biết nói gì bởi vì Đường Muội nói đâu có sai.
- thiếu phu nhân cô không thể chạy, để hai chúng tôi chạy thay cô.
Đường Muội liền gật đầu đồng ý. Cô còn tưởng hai tên vệ sĩ này không có lương tâm nên không cho cô đuổi theo giúp bà lão, ai ngờ lương tâm vẫn còn.
Hai tên vệ sĩ nhanh chóng chạy theo phía sau bà lão đuổi bắt tên cướp. Còn Đường Muội thì đứng ở tại chỗ để đợi hai tên vệ sĩ trở lại.
" pằng " ai ngờ hai tên vệ sĩ vừa đi chưa được bao lâu thì Đường Muội lại bị người khác ám sát.
- cẩn thận !
Tên ám sát đứng cách cô không quá m cô có thể thoáng nhìn thấy hắn từ xa. Hắn đứng trong một con hẻm cách đó không xa mặc một bộ quần áo màu đen, đeo khẩu trang và đội nón cô còn bán không thể nhìn rõ gương mặt của hắn.
Đường Muội lúc này mới hoàn tỉnh cô vừa nghe tiếng súng, lại vừa nhìn thấy tên kia nhắm vào cô nhưng tại sao cô lại không bị thương ?
Hết chap