Thẩm Hạ Đông dù đang ngủ,nhưng không ngừng gặp ác mộng.
Hắn mơ thấy lúc hắn mở cửa ra,một người có gương mặt trắng bệch ngã nhào trên mặt đất,sau đó hắn không có bao nhiêu đắn đo liền quyết định đem chôn thi thể đó. Tại sao hắn lại làm như vậy,bởi vì hắn sợ.
Hắn biết bản thân bắt đầu nghi ngờ Thẩm Thành,hắn đang dao động,trừ bỏ Thẩm Thành thì còn ai vào đây nữa ? Hắn thật sự không dám suy nghĩ lung tung.
Thời điểm chạm tay vào cỗ thi thể ,Thẩm Hạ Đông đã nghĩ hắn là một tên ác ma giết người, hắn đang làm cái gì vậy a!!??
Đây không phải là do Thẩm Thành làm,hắn tự nhủ với lòng như vậy, chính là ngay cả bản thân hắn cũng không tin!
Nhưng Thẩm Hạ Đông lại càng không muốn giẫm lên vết xe đổ,hắn tình nguyện xem như cái xác kia chưa bao giờ xuất hiện qua,hắn không nhìn thấy gì hết.
Vì thế hắn quyết định làm một chuyện mà ngay cả bản thân hắn cũng cảm thấy ghê tởm,hắn phải che giấu chứng cứ phạm tội của Thẩm Thành.
Không ! Không ! Không! Không phải Thẩm Thành! Trong giấc mơ, Thẩm Hạ Đông cực kì kinh hoảng,hắn không ngừng run rẩy,cổ họng phát ra những thanh âm mơ hồ, thoạt nhìn vô cùng thống khổ.
Dưới giường dường như có thứ gì đó đang chậm rãi bò tới,phát những tiếng “sàn sạt” “ sàn sạt “,trong chốc lát, một bàn tay tái nhợt vươn lên, bắt lấy chân Thẩm Hạ Đông.
Ngay khi cái tay kia vừa chạm vào mắt cá chân của mình, Thẩm Hạ Đông lập tức từ trong mộng bừng tỉnh !
Thuốc ngủ tựa hồ không có phát huy công dụng của nó,Thẩm Hạ Đông bất an há miệng từng ngụm từng ngụm thở dốc,tầm mắt vô tình lướt qua, lúc nhìn thấy bàn tay kia, nhất thời khiến hắn kinh hãi không thôi.
Đầu óc đau dữ dội, liều mạng giãy thoát cái tay kia,nhanh chóng lui về đầu giường.
Cái tay kia cũng không dùng sức túm,khi bị Thẩm Hạ Đông đá văng ra chỉ “Đoàng!” một tiếng, ngã xuống mặt đất.
Trong căn phòng yên ắng như thế này,tiếng động vang lên phá lệ chói tai.
Thẩm Hạ Đông cuống quýt bật đèn,cả người run bần bật,là oan hồn đến đòi mạng ? Sao…
Hắn vô cùng sợ hãi, trừ bỏ sợ hãi cũng chỉ có sợ hãi,có lẽ không ai dám thể nghiệm tâm tình của hắn hiện tại,trái tim bang bang nhảy lên như một quả boom hẹn giờ,trên trán thấm đẫm mồ hôi, sau lưng cũng đã ướt một mảnh.
_”Không…Ta không phải cố ý…” Thẩm Hạ Đông kích động lắc đầu,cầm đèn bàn che trước ngực mình,hắn nhanh phát điên rồi,không biết dưới giường khi nào thì đột nhiên xuất hiện một gương mặt vô cùng khủng bố,có thể chính là người mà hắn đã tự tay chôn cất, người kia chắc chắc sẽ trợn tròn hai con mắt trắng dã,duỗi tay bắt lấy hắn,muốn hắn đền mạng,thề sẽ không bỏ qua cho hắn…
Nhưng chậm chạp vẫn không thấy thứ kia hành động,mồ hôi trên người Thẩm Hạ Đông bị gió thổi, phát ra từng trận ớn lạnh.
Hắn không xác định thứ kia đã đi hay chưa,nên bối rối không biết mình phải làm sao bây giờ.
Bước tiếp tiếp theo nên làm gì đây ? Ngồi bất động sao ? Bảo trì tư thế như vậy đến hừng đông ?
Làm thế cũng không phải là biện pháp tốt.
Thẩm Hạ Đông chậm rãi nhích về phía trước,trong tay nắm thật chặt chân đèn,hắn có thể dùng nó làm vũ khí để đối phó với thứ kia…
Ôm ý nghĩ như vậy, Thẩm Hạ Đông đi đến cuối giường.
Thẩm Hạ Đông bắt đầu nghe được những tiếng rên rỉ rất nhỏ, hắn chậm rãi tới gần.
Vừa phát hiện cái tay kia, hắn lập tức giơ chân đèn lên cao định ném xuống, nhưng khi nhìn thấy gương mặt của người kia, hắn liền dừng lại.
Là Thẩm Thành!
Thẩm Hạ Đông ngẩn người!
Giờ phút này, Thẩm Thành đang nhắm mắt nằm trên mặt đất,hai hàng lông mày nhíu chặt,một tay nắm lấy thảm,tựa hồ đang phải chịu đựng thật lớn thống khổ.
Thẩm Hạ Đông ném đèn bàn qua một bên,nhảy xuống giường, ngồi bên người Thẩm Thành, vỗ vỗ mặt hắn “Thẩm Thành! Con làm sao vậy ?”
Phải tự tay chạm vào làn da của Thẩm Thành mới biết được, thân thể của Thẩm Thành lãnh đến lợi hại.
Thẩm Thành vẫn không mở mắt, một tay nắm lấy cánh tay của Thẩm Hạ Đông,thanh âm mỏng manh,Thẩm Hạ Đông không nghe rõ lắm, đành cúi đầu xuống.
Ngay lúc đó,vốn đang nhắm mắt, Thẩm Thành đột nhiên mở mắt ra, vừa nhìn thấy hai con ngươi đỏ tươi như máu kia, Thẩm Hạ Đông vô cùng hoàng sợ,nhưng chưa kịp lùi về sau đã bị Thẩm Thành hung hăng chế trụ đầu, thân thể vươn tới, gắt gao cắn mút đôi môi của Thẩm Hạ Đông, thì thào một câu khiến Thẩm Hạ Đông khó hiểu “Ngươi xong rồi.”
Thẩm Hạ Đông lăng lăng nhìn hắn, không hiểu hắn nói gì,chỉ thấy đầu lưỡi đang xâm nhập vào trong khoang miệng của mình,dùng loại phương thức cực kì ái muội, triền miên hôn môi mình, đồng thời Thẩm Hạ Đông cũng cảm thấy thân thể đang dần dần trở nên vô lực,giống như bị rút đi một nửa sinh mệnh,muốn nhấc tay cũng không thể.
Thẩm Hạ Đông chợt nhớ tới lời của Trương Mục,nếu Thẩm Thành thật sự hút đi hồn phách của người khác,vậy mình…chắc cũng không ngoại lệ…
Ngay lúc Thẩm Hạ Đông suy nghĩ miên man, Thẩm Thành đột ngột thả hắn ra.
Hắn nhìn Thẩm Thành đang híp mắt nằm trên đùi mình,vẻ mặt còn mang theo một chút thỏa mãn, biểu tình tựa hồ tốt hơn trước rất nhiều.
Phát hiện Thẩm Hạ Đông đang nhìn chăm chú,Thẩm Thành chậm rãi ngồi dậy, vươn người, tựa đầu vào vai Thẩm Hạ Đông,”Đều là do một tay ngươi gây ra, biết không ?”
Thẩm Hạ Đông không thể không thừa nhận,có đôi khi lời nói của Thẩm Thành còn tàn nhẫn hơn cả những việc mà hắn gây ra, cái loại thanh âm thong thả mềm nhẹ dẫn theo một chút âm ngoan, thậm chí có thể xưng là cay độc này, còn đáng sợ hơn cả cái chết,Thẩm Hạ Đông hoàn toàn không rõ hắn đã làm cái gì mà để Thẩm Thành phải dùng đến những lời châm chọc như vậy.
Một bàn tay tham nhập vào trong áo ngủ của Thẩm Hạ Đông, ngón tay không ngừng quấy rối “Ngươi thật ngoan…”
Móng tay sắc bén như dao cạo,nhẹ nhàng cắm vào ngực Thẩm Hạ Đông, một chút đau xót lan tràn,Thẩm Hạ Đông buồn ngủ, hắn cảm thấy mệt mỏi quá.
_”Là ngươi hại ta biến thành như vậy…” Dưới ánh trăng, vẻ đẹp trắng bệch kia khiến người ta có cảm giác mao cốt tủng nhiên,Thẩm Thành ôm nam nhân vào lòng, trong mắt một mảnh đỏ tươi,giống như vừa chuyển động , máu tươi lập tức sẽ tràn ra…
Hắn hôn lên cổ nam nhân,dọc một đường theo hầu kết đi xuống…
_”Chúng ta là bạn đường…” Hắn si mê gặm cắn từng thớ thịt trên người nam nhân..
Thẩm Hạ Đông vĩnh viễn sẽ không biết,thời điểm hắn dằn vặt thống khổ chôn giấu thi thể kia,thì có một người đang ẩn mình trong góc khuất chăm chú quan sát hắn,mãi đến khi thi thể kia nằm dưới mồ, đều không hề lên tiếng.
Hắn tận mắt chứng kiến toàn bộ quá trình Thẩm Hạ Đông mai táng cái xác kia.
Không gian tối đen, toàn bộ thành phố đều đang đắm mình trong không khí yên tĩnh,ở một nơi hẻo lánh xuất hiện một bóng đen,nó tựa hồ đang truy đuổi thứ gì đó,thẳng đến khi tiếng thét chói tai vang lên mới đánh gãy không gian yên tĩnh đó…
Nếu Thẩm Hạ Đông không thấy những dấu hôn chi chít trên người cùng cây đèn bàn đang ngã trên mặt đất,hắn nhất định sẽ cho chuyện đêm qua chỉ là một giấc mơ,trong mộng hắn mơ thấy Thẩm Thành đến tìm mình,còn sau đó ? Hắn không biết…
Hắn rời giường, lục tung khắp phòng cũng không tìm raThẩm Thành , hắn không biết Thẩm Thành đã rời đi khi nào,cũng không biết làm sao mà Thẩm Thành biết được mình ở trong này,và vào phòng mình từ bao giờ…
Thẩm Hạ Đông đến bên giường..
Hắn khom người ,gầm giường không có gì hết. Khi đứng lên, chỉ cảm thấy một trận thiên toàn địa chuyển,hắn mất thăng bằng ngã nhào xuống giường,nhu nhu thái dương,cả người không còn bao nhiêu khí lực. Mệt mỏi quá…
Rửa mặt xong, Thẩm Hạ Đông tính toán ra ngoài tìm đồ ăn sáng. Chủ nhà đang tưới hoa,thấy Thẩm Hạ Đông liền chào hỏi “Buổi sáng tốt lành.” Sau đó lại cúi đầu tiếp tục tỉa hoa, tựa hồ xem như chuyện đêm qua chưa từng xảy ra.
Thẩm Hạ Đông gật gật đầu “Buổi sáng tốt lành.”
Thấy Thẩm Hạ Đông muốn đi ra ngoài, chủ nhà liền hỏi “Ngươi định đi đâu sao ?”
_”Đi mua bữa sáng.” Thẩm Hạ Đông trả lời.
Chủ nhà buông cây kéo trong tay “Không bằng ăn ở chỗ ta đi,vừa vặn làm nhiều thêm một ít.”
Thẩm Hạ Đông lắc đầu “Không cần. Cám ơn. Dù sao cũng phải ra ngoài,thuận tiện đi xem nhà của ta thi công tới đâu rồi.”
_”Nhà của ngươi ?” Chủ nhà nghi hoặc.
Thẩm Hạ Đông miễn cưỡng cười cười “Đúng vậy,đang cho người sửa lại.”
_”Ngươi kết hôn rồi sao ?” Chủ nhà đột nhiên hỏi như vậy khiến Thẩm Hạ Đông trong lúc nhất thời không biết phải trả lời như thế nào.
Chủ nhà phát hiện Thẩm Hạ Đông biến sắc, vội vàng nói “A,thực xin lỗi, ta lỡ lời rồi.”
_”Không sao.” Thẩm Hạ Đông lắc đầu “Vợ ta đã qua đời.”
_”A…” Chủ nhà vẻ mặt tiếc hận.
Thẩm Hạ Đông liền nói “Vậy ta đi đây. Tái kiến.”
_”Ân, tái kiến.” Chủ nhà cười cười, nhìn theo thân ảnh của Thẩm Hạ Đông.
Một lát sau, nàng xoay người sang chỗ khác, xé nát những cánh hoa, lẩm bẩm nói “Đã chết a…”
Thẩm Hạ Đông ăn xong liền chạy đến nhà Thẩm Thành,nhìn từ xa,hôm nay tụ tập thật nhiều người, không biết đang tụm năm tụm ba nói cái gì.
Một công nhân vừa thấy Thẩm Hạ Đông liền vội vàng chạy đến,kinh hoảng nói “Ai, ngươi đã tới rồi. Chúng ta gọi cho ngươi mãi mà không thấy ai tiếp.”
_”A? Ta quên mang di động.” Thẩm Hạ Đông lúc này mới nhớ tới mình đã để quên điện thoại ở nhà.
_”Xảy ra chuyện lớn rồi a!!” Công nhân nói
Thẩm Hạ Đông mờ mịt, trong lòng có cảm giác bất an “Xảy ra chuyện gì ?”
_”Sáng nay chúng ta vừa định bắt tay vào làm việc, kết quả phát hiện trong nhà có người chết! Thật khủng khiếp, người chết hai mắt trợn trắng,vừa nghĩ khiến ta không khỏi nổi da gà. Chết ngay chỗ này, ngươi nói chúng ta phải làm sao đây!?” Người công nhân kia vẫn còn có chút khiếp sợ.
Thẩm Hạ Đông sửng sốt “Cái, cái gì ?? Người chết!?”
_”Đúng vậy! Ngay ở chỗ này!” Thẩm Hạ Đông vội vàng chạy qua, một đám công nhân đuổi theo hắn “Chúng ta vừa báo cảnh sát, chắc một lát nữa sẽ đến thôi.”
Thẩm Hạ Đông chen vào trong đám người,chính giữavây quanh một người đàn ông trung niên đang nằm trên mặt đất,hai mắt mở thật lớn,trên mặt vẫn còn mang theo sợ hãi,có vẻ như trước khi chết đã gặp phải thứ gì đó vô cùng đáng sợ.
Vừa nhìn thấy, hai chân Thẩm Hạ Đông liền mềm nhũn, vô lực quỳ trên mặt đất.
Vài công nhân hốt hoảng nâng hắn dậy “Không sao chứ ?”
_ Bị dọa sợ rồi phải không? Mau mau đưa hắn qua một bên, đừng nhìn, đừng nhìn, thật sự là quá dọa người mà.
Thẩm Hạ Đông giãy thoát khỏi những người kia, kinh ngạc nhìn cái xác,tâm lập tức chìm vào vực sâu không đáy, hắn không dám nghĩ xem là ai làm,vì hắn mơ hồ cảm thấy cái xác này cùng thi thể lúc trước nhất định có liên quan với nhau…
Nhưng là ai cũng không quan trọng. Báo cảnh…Thẩm Hạ Đông sợ hãi,hắn không biết phải làm sao bây giờ,thời điểm nhìn thấy cỗ thi thể, ý nghĩ đầu tiên chợt lóe lên trong đầu hắn là, bọn họ báo cảnh sát làm gì cơ chứ!
Nếu như không báo nguy…
Vậy hắn định làm gì đây ?