Trương Mục kiểm tra thi thể,sắc mặt lập tức chìm xuống,hai hàng lông mày gắt gao nhíu chặt. Đây đã là lần thứ ba, nguyên nhân tử vong hệt như hai người trước. Bọn họ đều bị hút hết hồn phách mà chết,trên người không hề có bất luận thương tích gì.
Thời điểm Trương Mục nhìn về phía Thẩm Hạ Đông,Thẩm Hạ Đông chột dạ cúi đầu.
Trương Mục híp mắt nhìn chằm chằm Thẩm Hạ Đông một hồi,hình như Thẩm Hạ Đông biết cái gì đó, nhìn bộ dạng lấm la lấm lét của hắn,chắc chắn là do Thẩm Thành gây ra.
Lúc trước niệm tình hắn đang thương,hơn nữa cũng là chuyện của gia đình bọn họ nên không tiện nhúng tay vào. Nhưng bây giờ đã ảnh hưởng đến tính mạng của người vô tội,lần này không thể mặc kệ nữa rồi,nếu cứ tiếp tục đi xuống không biết còn bao nhiêu người phải chết oan mạng…
Theo hắn phán đoán, một con quỷ đang bị trọng thương mới cần phải bổ sung năng lượng,vì tăng cường sức mạnh của bản thân mình đi hại người khác. Trừ bỏ Thẩm Thành, thì còn ai vào đây nữa.
Trước khi Thẩm Thành xuất hiện, nơi này chưa từng xuất hiện chuyện như vậy.
_”Thẩm Hạ Đông, ta muốn hỏi ngươi một chuyện,ngươi có thể trả lời thành thật sao ?” Trương Mục nhìn hắn,lúc này Thẩm Hạ Đông có vẻ rất khẩn trương, một ít động tác nhỏ hoàn toàn không thể thoát khỏi mắt Trương Mục.
Thẩm Hạ Đông không dám nhìn Trương Mục, nhẹ nhàng gật đầu “Ân.”
_Ta chỉ muốn hỏi, gần đây ngươi ở đâu ? Làm cái gì ?
_”Ta thuê một chỗ để nghỉ lưng, ta không biết gì hết,thật sự, ta không làm gì sai cả. Ta hôm nay bất quá là muốn đến đây kiểm tra tiến độ thi công mà thôi, không ngờ lại gặp chuyện như vậy…” Thẩm Hạ Đông ngẩng đầu nhìn Trương Mục, biểu tình trong mắt không giống như đang nói dối.
Trương Mục khẽ thở dài một tiếng “Có trời mới biết ta tuyệt không muốn bức ngươi.”
Thẩm Hạ Đông há miệng không nói gì,ánh mắt Trương Mục bỗng nhiên biến đổi, sắc bén nhìn Thẩm Hạ Đông “Như vậy, lần cuối cùng ngươi thấy Thẩm Thành là khi nào ?”
_”Ở nhà xưởng!” Thẩm Hạ Đông trả lời rất nhanh, không một chút do dự.
Trương Mục lắc đầu “Thẩm tiên sinh.”
Thẩm Hạ Đông nhìn hắn.
Trương Mục lắc lắc ngón tay “Quên đi, ta chỉ muốn nói với ngươi một câu, ta sẽ theo đuổi vụ này đến cùng,nhất định sẽ không nương tay. Ngươi hiểu ý ta chứ ?”
Thẩm Hạ Đông âm thầm siết chặt nắm tay, ra vẻ trấn định nói “Ta hiểu.”
_”Hình như ngươi…” Trương Mục đột nhiên cúi đầu,rút ngắn khoảng cách, nhìn mặt Thẩm Hạ Đông. Lúc này Thẩm Hạ Đông sợ là không thể tiếp tục giả vờ,ấn đường biến thành màu đen,sắc mặt tái xanh,rõ ràng là bị hút đi tinh khí. Hôm qua, Thẩm Thành nhất định đã ở cùng Thẩm Hạ Đông. Điểm này Trương Mục có thể khẳng định,chính là nam nhân ngu muội này vẫn không chịu phối hợp với mình,vẫn đang cố gắng giãy dụa một cách vô ích.
Mặc kệ là như thế nào, hắn nhất định phải ngăn cản Thẩm Thành, không thể để Thẩm Thành tiếp tục phạm sai lầm.
_”Có, có chuyện gì sao ?” Thẩm Hạ Đông cố ý lảng tránh.
Trương Mục rời đi “Không có gì,thấy sắc mặt ngươi không được tốt,chú ý nghỉ ngơi nhiều một chút.”
_”Ân…cảm ơn…” Trong lòng Thẩm Hạ Đông bắt đầu cảm thấy áy náy,vừa bất an lại sợ hãi,hắn không biết phải làm như thể mới có thể tỏ ra bình thường một chút, không để Trương Mục bắt được sơ hở,hắn thật sự không dám đối mặt với Trương Mục,hắn luôn cảm thấy Trương Mục có thể nhìn thấu những bí mật mà hắn đang che giấu.
_Con gái ngươi gần đây rất tốt.
_”Thật sao ?” Nghe đến tin tức có liên quan đến Thẩm Thanh,Thẩm Hạ Đông lập tức ngẩng đầu, Trương Mục cười cười “Thật.”
Thẩm Hạ Đông nhìn thấy nụ cười của Trương Mục, tâm tình nhất thời trở nên trầm trọng,Trương Mục có ý gì đây ?
_Nàng nói nàng rất nhớ ba ba,nhưng không dám gọi điện thoại cho ngươi vì sợ mình sẽ nhớ ngươi hơn,đứa bé này bây giờ rất hiểu chuyện…
_”Ta đã biết, ta sẽ gọi cho Tiểu Thanh…Ta sẽ gọi cho con gái của mình…” Thẩm Hạ Đông vội vàng đánh gãy lời Trương Mục,hắn cho dù một khắc cũng không muốn nghe tiếp.
Ánh mắt Trương Mục tối sầm lại,thật không biết Thẩm Hạ Đông đã bị bùa mê thuốc lú gì mà ngay cả chuyện của con gái mình cũng không muốn nghe, càng không chịu hé miệng về Thẩm Thành.
Thấy cứ tiếp tục đi xuống cũng không có kết quả,Trương Mục không thèm nói nữa, quay sang xử lý thi thể.
_”Ngươi nói chuyện này là do quỷ làm sao ?” Lão Trần chợt nhớ tới tử trạng của người kia,thật sự là quá thê thảm mà.
Trương Mục nhìn hắn “Sao ngươi không thử xem ?!”
_Ta chỉ tò mò thôi mà. Quả thật rất kì quái a, ngươi nói có đúng không,nếu là do con người gây ra thì tại sao đến giờ chúng ta vẫn không tìm manh mối. Ngươi xem, có khi nào là do Thẩm Thành làm không ?
Nhắc tới Thẩm Thành, lão Trần không hiểu có chút sợ hãi,nhớ ngày đó mình bị hù dọa đến ngất xỉu, phải nằm trong bệnh viện ước chừng cả tuần lễ mới có thể xuất viện,quả thật là bị dọa không nhẹ. Còn không biết lão Trần này lá gan bé như thế làm sao lại có thể trở thành cảnh sát được, có điều trước khi Trương Mục mở miệng châm chọc hắn thì lão Trần luôn kịp thời tìm một lý do để biện giải cho mình.
Nhìn, này còn chưa chờ Trương Mục nói phiền. Lão Trần đã vội vàng tìm cho mình một bậc thang “Ta chỉ tùy tiện hỏi, ngươi không muốn trả lời thì thôi vậy.”
_”Mấy ngày này, nhớ phái người theo dõi Thẩm Hạ Đông, phải khắc khắc quan sát hắn,xem hắn đi chỗ nào.” Trương Mục đột nhiên mở miệng, lão Trần liền lộ ra vẻ mặt bát quái ( nhiều chuyện) “Theo dõi Thẩm Hạ Đông ? Chẳng lẽ hắn có liên quan ?”
_”Có liên quan đến hắn hay không thì ta không biết,nhưng biết hắn có quan hệ với Thẩm Thành thì đủ rồi.” Trương Mục tựa hồ nhớ tới cái gì, lâm vào trầm tư.
Lão Trần lại hỏi “Vậy ai đi ?”
Trương Mục ngẩng đầu “Đương nhiên là ngươi.”
_”Ta!?” Lão Trần há hốc mồm,khai cái gì vui đùa a! Hắn không muốn gặp phải thứ kinh khủng kia đâu,mất mặt là nhỏ toi mạng mới là lớn a!
_Chứ ai vào đây ?
_”Ta không làm!” Lão Trần một lời cự tuyệt,Trương Mục kéo kéo cái mũ của hắn “Thấy rõ trên đầu ngươi đội cái gì sao,đây là chức trách của ngươi!”
Lão Trần bắt đầu thanh tỉnh.
Hắn do dự trong chốc lát lại hỏi “Ta có thể gọi thêm vài ngươi sao ?”
_Có thể, nhưng ta có cảm giác nếu gặp lúc nguy hiểm thì chắc chỉ còn lại mình ngươi đối mặt với nó thôi.
_Tại sao ?
_”Ngươi muốn mấy người trong cục nhìn thấy những thứ không nên thấy sau đó phát điên sao ?” Trương Mục nhìn lão Trần như đang xem một kẻ nhược trí.
Lão Trần gật gật đầu,cũng có lý…Nhưng “Nhưng thứ kia đâu phải là người, không phải đến lúc đó ta cũng sẽ phát điên luôn sao!”
Lúc hắn ngẩng đầu lên, Trương Mục đã sớm đi xa.
Lão Trần đồng chí cảm thấy tâm trạng vô cùng nặng nề,so với năm đó tang mẫu còn nặng nề hơn.
Đám công nhân nói tạm thời sẽ không làm việc,cảm thấy nơi này quá u ám,chờ thêm vài này nữa rồi tính tiếp. Thẩm Hạ Đông rơi vào đường cùng,đành phải chấp nhận.
Thẩm Hạ Đông bụng đầy tâm sự trở về,chủ nhà vừa thấy liền nói với hắn “ Mấy ngày nay buổi tối tốt nhất đừng ra ngoài, ta nghe người ta nói , gần đây xảy ra mấy vụ giết người a.Về sau ra ngoài ngươi phải cẩn thận một chút.”
_”Cái gì giết người ?” Thẩm Hạ Đông nghi hoặc.
Chủ nhà nói “Ân,là nghe người ta nói, ngươi không biết sao ? Nghe nói là đã chết hai người rồi,hung thủ là cùng một người.”
Cái này hệt như đòn đánh cảnh cáo cho Thẩm Hạ Đông, chuyện đã nháo lớn như vậy sao ?
_ Dạo này lòng người luôn nơm nớp lo sợ,buổi tối mọi người không dám ra ngoài. Không biết là ai làm, thật là nghiệp chướng mà.
_”Vậy sao…” Thẩm Hạ Đông không nghĩ tiếp tục loại đề tài này.
Hắn vội vàng nói “Ta còn có việc, lên trước đây.” Nói xong liền bỏ chạy lên lầu,Hà Nhã Chi tiếp tục cúi đầu xem báo.
Thẩm Hạ Đông nhanh chóng chui vào phòng,tựa lưng vào tường, cảm thấy hai tay hai chân mình đều đã toát hết mồ hôi lạnh. Hắn không biết kế tiếp mình nên làm gì bây giờ. Hắn lại không dám ra ngoài nửa bước,hắn cảm thấy thế giới bên ngoài sáng quá,không còn chỗ cho hắn dung thân. Đúng rồi, phải tìm Thẩm Thành, tìm cho bằng được Thẩm Thành. Hắn có thể giải thích,hắn phải cầu xin Thẩm Thành đừng tiếp tục giết người nữa, làm như vậy thì đối với ai cũng không tốt.
Nhưng mà…hắn phải đi đâu để tìm Thẩm Thành đây ? Luôn là Thẩm Thành đến tìm hắn,hắn căn bản không biết Thẩm Thành ở đâu.
Việc Thẩm Hạ Đông có thể làm, chính là chờ.
Hắn tin tưởng Thẩm Thành nhất định sẽ tới tìm mình.
Thẩm Hạ Đông bắt đầu chuẩn bị sẵn sàng,hắn kéo hết tất cả màn cửa lại,đảm bảo rằng cả căn phòng đều trở nên âm u, chờ đợi đêm tối đến.
Thời gian từng phút từng phút trôi qua,lúc chạng vạng chủ nhà có lên gõ cửa, hỏi hắn có muốn ăn cơm hay không,Thẩm Hạ Đông nói cảm tạ rồi uyển chuyển cự tuyệt ý tốt của nàng.
Thẳng đến khi cả không gian đều đã chìm vào trong bóng tối,Thẩm Hạ Đông bắt đầu khẩn trương.
Một lát nữa Thẩm Thành sẽ đến,hắn phải lựa lời hỏi rồi nói như thế nào đây ? Liệu có bị giết hay không ? Hay là cứ trực tiếp nói trắng ra ? Ra vẻ mình không tín nhiệm nó. Kêu nói dừng tay, nó sẽ nghe sao ?
Thẩm Hạ Đông suy nghĩ rất nhiều,hơn mười giờ đêm, hắn bắt đầu cảm thấy bốn phía xung quanh có chút quái dị,nhiệt độ trong phòng tựa hồ đang rơi chậm lại,quả nhiên,không lâu sau, trên cửa sổ xuất hiện một bóng người.
Là Thẩm Thành.
Thẩm Hạ Đông ngẩng đầu nhìn Thẩm Thành,lời nói nguyên bản đã được chuẩn bị tốt , toàn bộ đều bị nghẹn lại trong bụng,như thế nào cũng nói không nên lời.
Trong bóng đêm, vẻ mặt Thẩm Thành phá lệ tái nhợt,nhất là đôi mắt kia,Thẩm Hạ Đông không dám đối mặt, vừa nhìn trong lòng sẽ có một cỗ tội nghiệt dâng lên, nhưng hiện tại, hắn chỉ cảm thấy càng thêm đau lòng. Không đợi Thẩm Thành nói chuyện,Thẩm Hạ Đông gượng gạo cười cười “Con đã đến rồi.”
Thẩm Thành mặt không đổi sắc nhìn hắn,không tính toán đến gần Thẩm Hạ Đông nhưng cũng không định đi,có đôi khi hắn có thể đứng bất động, nhìn Thẩm Hạ Đông thật lâu.
Thẩm Hạ Đông đành phải phá vỡ cục diện bế tắc này, cho dù hắn cũng không biết nên nói gì, nhưng vẫn mở miệng “Ba chỉ biết là con sẽ đến.”
_Ban ngày ba đoán là con sẽ không xuất hiện, có vẻ như không giống như lần trước,cũng có thể là con không muốn đi ra,ánh nắng quá chói ? Qúa sáng aso ? Nghĩ là con không thích nên ba đã kéo hết màn cửa lại rồi.
Thẩm Thành vẫn như trước không nói gì,hắn cứ nhìn chằm chằm Thẩm Hạ Đông,đối với lời nói của Thẩm Hạ Đông không biết là có cảm thấy hứng thú hay không,chính là trên mặt nhìn không ra hỉ giận.
Nhưng có một điều mà Thẩm Hạ Đông có thể dám chắc là,tâm tình hiện tại của Thẩm Thành không tệ lắm,bởi vì ít nhất nó còn có đủ kiên nhẫn để nghe những lời nhàm chán vô nghĩa của mình.