Dương Thần

chương 208: kỳ lân quân!

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

" Hỉ nộ ai nhạc chi vị phát vị chi trung, phát nhi giai trung tiết vị chi hòa.

Nhân tâm duy nguy. Đạo tâm duy vi. Duy tinh duy nhất. Duẫn chấp quyết trung."

Hồng Dịch tay cầm một quyển thư tịch, nhẹ giọng đọc một cách diễn cảm.

Trên sàn thuyền đào thần đại hạm tràn đầy một làn hương thơm nhan nhạt. Ánh nắng ôn hòa tỏa xuống. Gió biển phần phật thổi mang theo chút hơi lạnh. Từ luồng hơi lạnh trong gió biển, Hồng Dịch dường như cảm giác được trên lãnh thổ Đại Kiền cách hải vực này mấy ngàn dặm đã tiến vào trời đông, gió rét đã tràn về.

Mặc dù biển là ở phương nam, trời đông cũng không lạnh lắm, nhưng thỉnh thoảng cũng có những luồng không khí lạnh khổng lồ thổi qua.

Hồng Dịch đang ngồi trên một chiếc ghế bành lớn bằng hồng mặc ở sàn thuyền. Bên cạnh là một chén Ngũ Sắc Vân Vụ trà hương thơm ngào ngạt bốc lên, trên đầu gối phủ một tấm đệm lông trắng như tuyết, dường như dùng để giữ ấm cơ thể.

Thuyền lớn đi trên biển rất ổn định, tựa hồ như đi trên đất bằng, chén trà đặt trên bàn không hề chập chờn chút nào.

Sắc mặt của Hồng Dịch có chút tái nhợt. Thân thể ngồi trên ghế cũng thoáng lộ vẻ yếu đuối. Tay cầm một quyển sách nhẹ giọng đọc, từng câu từng câu được phát ra lưu loát, mang vài phần khí vị văn nhược của kẻ đọc sách.

Loại hình tượng thư sinh văn nhược này khiến cho người ta khó có thể liên tưởng đến một tiên thiên cao thủ hay một cao thủ đạo thuật quỷ tiên đã vượt qua bình chướng sinh tử.

Mặc dù thân thể ở trong tình trạng yếu đuối thế nhưng hai mắt của Hồng Dịch sáng láng, thể hiện một tinh thần sung mãn, con người đặc biệt minh mẫn tỉnh táo.

- Hồng Dịch, đang đọc gì đấy? Hình như không phải là đạo thư, cũng không phải là học điển tịch.

Ngay khi Hồng Dịch đọc xong một chương, đặt sách ở đầu gối, ánh mắt dõi về phía xa xăm trên đại dương tự nghiền ngẫm, thì Thiện Ngân Sa từ trong khoang thuyền bước ra.

- Ta đang đọc sách nho gia thánh hiền.

Hồng Dịch nhìn Thiện Ngân Sa uyển chuyển bước đến, mang chút hương vận siêu thoát phàm trần của một vị tiên tử, liền không nhịn được cười cười, thân thể khẽ xoay lại, hỏi:

- Mấy ngày vừa qua cô nương nghiên cứu Tiên Đô Ngọc Hoàng, có tìm hiểu được điều gì không?

- Ta vốn chuyên tu Thần Tiêu Đạo Lôi, tổn tưởng lôi đình, tất cả đều mang đặc tính của sấm sét. Bên trong Tiên Đô Ngọc Hoàng có phong ấn một đạo lực lượng của lôi đình, thần niệm tiến vào trong đó tất nhiên là thu được lợi ích không nhỏ. Mặc dù vẫn chưa nắm chắc được độ lôi kiếp thành công, thế nhưng so với Thần Tiêu Đạo Lôi Pháp thì vược hơn hẳn một bậc.

Thiện Ngân Sa cẩn thận nhìn sắc mặt của Hồng Dịch, nói một cách quan tâm:

- Thân thể của ngươi dường như hơi suy yếu thì phải. Những đạo giả khi tu luyện thành quỷ tiên, thân thể cũng đều suy yếu như vậy. Đây là do thần hồn tước đoạt một lượng lớn nguyên khí trong cơ thể, khiến cho bọn họ không thể không thi giải chuyển thế. Thế nhưng ngươi lại may mắn có một thân thể mạnh mẽ do luyện tập không ngừng, lĩnh ngộ được cảnh giới vô pháp vô niệm, ngưng luyện được Chân Võ Quyền Ý. Bằng không, chỉ một khoảnh khắc ngay sau khi ngươi tu thành quỷ tiên, nói không chừng thân thể của ngươi sẽ lập tức bị hủy hoại. Tuy nhiên cứ để như vậy thì không ổn chút nào. Ta thấy ngươi hay là tập trung nghiên cứu võ học, rèn luyện thân thể đi; ngồi đọc mấy thứ sách vở này làm gì? Chẳng lẽ ngươi còn muốn trở về thi lấy trạng nguyên sao?

- Cũng không phải như vậy.

Hồng Dịch đặt sách ở trên bàn rồi nói:

- Sau khi tu thành quỷ tiên, ta bỗng nhiên có một sự cảm ngộ mới mẻ đối với những thứ thư tịch sách vở này. Cô nương nhìn xem, trong này có ghi "Nhân tâm duy nguy. Đạo Tâm duy vi. Duy tinh duy nhất. Duẫn chấp quyết trung." Mười sáu chữ này giảng đạo lý rằng: nhân tâm nguy hiểm, đạo tâm vi diệu, chỉ có thể bảo vệ được một tia trung dung. Đạo lý này với đạo lý "Nhiều lời cũng không bằng giữ chặt trung tâm" trong điển tịch của đạo gia cũng có nét tương tự. Mỗi khi làm một việc đều có thể nghĩ ra được sự nguy hiểm trong nhân tâm, khiến cho đạo tâm trở nên vi diệu, chân thành duy nhất, bảo vệ trung tâm; thì đó chính là thánh nhân. Điều này so với định tọa trong đạo thuật, mang bốn thứ là miệng, tai, mắt, mũi đóng chặt lại, tiến vào cảnh giới quên mình, tà mà bất xâm thì còn cao hơn một bậc. Người đọc sách bây giờ, tuy rằng cũng cầm điển tịch của thánh hiền mà đọc, làm ra vẻ dùng để gõ cửa chuyên thi danh lợi. Thế nhưng bọn họ không hề cầu công danh, mà lại đi cầu trường sinh, đi cầu những hòa thượng đạo sĩ, từ đó mà luyện tập thổ nạp, dẫn đạo, quan tưởng, các loại đạo thuật. Bọn họ không biết được rằng bản thân đọc sách chính là đạo lý tu thân, bản thân làm theo những đạo lý đó chính là tu thần. Đọc sách chính là chuyên tu tinh hoa của đại đạo, so với những thứ đạo thuật như xuất xác, luyện thần kia thì cao minh hơn rất nhiều.

- Nho môn là đạo tu thân, bác đại tinh thâm, quả thật là vi diệu vô cùng. Thế nhưng nho gia chỉ tu đạo không tu thuật, không thực dụng chút nào, sa vào con đường bảo thủ. Ngay cả những đại nho thánh nhân kia, bên trong là thánh, bên ngoài là vương, tà ma không xâm nhập được; thế nhưng bảo họ vận thuật để tế thế cứu người thì không có một điểm hữu dụng. Đao binh tới cũng không thể chống cự. Như vậy chẳng khác nào một võ đồ chỉ biết cậy sức hiếp người, bản thân lại không mang chút võ thuật nào cả.

Thiện Ngân Sa lắc đầu, nói tiếp:

- Nho môn tu đại đạo, nói đạo môn là tiểu thuật. Thế nhưng họ không biết rằng, trên thế giới này, đạo lý nghìn nghìn vạn vạn. Đại đạo thường nghe thấy được, nhưng tiểu thuật lại gian nan. Kể cả là bách tinh ngu dân cũng có vài người hiểu được đạo lý, thế nhưng có mấy người hiều được tiểu thuật xuất xác, nhật du, dạ du đây? Đạo là gốc rễ, mà thuật là phương pháp. Thiếu một thứ cũng không được. Có đạo không có thuật, chỉ là nói suông, không thể phòng thân. Có thuật không có đạo, thì cũng giống như người học võ, lúc đầu không chịu luyện thể lực, chỉ chăm chăm học kỹ xảo chém giết, gốc rễ không ổn thì sao có thể đạt được thành tựu.

- Ừ. Không sai. Đạo thuật, đạo thuật. Một lớn một nhỏ, đều phải học tập đầy đủ. Chính vì thế ta phải song tu cả hai thứ này cùng lúc. Hình như đây không giống như quan điểm vốn có của cô nương thì phải.

Hồng Dịch kinh ngạc nhìn Thiện Ngân Sa. Hắn cũng không ngờ Thiện Ngân Sa lại nói ra những đạo lý thâm sâu đến như vậy.

- Đây là những điều mà sư phụ ta trước đây từng nói với ta.

Thiện Ngân Sa cười một tiếng, sau đó thu liễm lại nét mặt.

- Ngươi nhanh nhanh khôi phục lại thân thể như cũ đi. Nếu không, đối với chuyến đi Mãng Hoang tầm bảo lần này của chúng ta sẽ vô cùng bất lợi. Ngươi bây giờ đã tu thành quỷ tiên rồi, thần hồn cường đại, hai người chúng ta phối hợp lẫn nhau thì có thể khiến cho thân thể bay được lên không trung. Tiếc là bây giờ Thiên Tẫn Nguyên Châu đã dùng hết sạch, mà thân thể của ngươi lại suy yếu đến mức này, không thể phục dụng nổi các loại bổ dược nữa. Tinh Nguyên Thần Miếu còn có một loại thần liệu pháp thuật, chính là lấy thần hồn lực để tăng cường chữa trị cho thân thể, hoàn toàn ngược lại với Trừu Tủy Hóa Nguyên. Nếu như có được phương pháp này thì tốt biết mấy được.

- Tinh Nguyên Thần Miếu còn có pháp môn lợi hại như vậy sao?

Hồng Dịch sửng sốt. Thế nhưng ngẫm lại cũng đúng, âm dương, hồn phách vốn là một vòng tuần hoàn lớn. Nếu có thể lấy khí huyết của thân thể tư dưỡng thần hồn, thì cũng có thể lấy thần hồn bổ sung khí huyết.

Âm dương tuần hồn, hồn phách tương hỗ, đây mới là chính lý. Nếu không được nhưu vậy thì coi như là chưa viên mãn.

- Nhắc đến chuyện này mới nhớ ra, trước đây ta từng đọc qua tiểu thuyết bút ký, trong đó ghi rằng, quân đội các triều đại trước đây cũng từng giao chiến với quân đội của các nước Tây Vực. Trong quân đội Tây Vực có một loại y sư, ở trên chiến trường, chỉ cần phẩy tay một cái, có thể cầm máu, khiến cho vết phương khép lại. Chính vì thế các nước Tây Vực binh lực tuy yếu nhưng vẫn có thể cầm cự đến cùng.

Hồng Dịch nói.

- Không sai, đây chính là thần pháp thuật liệu.

Thiện Ngân Sa nói.

- Tiếc là loại pháp thuật này lại không được truyền ra ngoài. Ta từng đến các nước ở Tây Vực, bắt mấy tên y sư để ép hỏi pháp quyết, thế nhưng những người này vô cùng ngang ngạnh cứng đầu, thà chịu thương tổn thần hồn, trở thành một kẻ ngây ngốc chứ không chịu nói ra thứ pháp thuật này.

- Quả nhiên là vô cùng đáng tiếc. Tiểu thuật đúng là khó cầu.

Trên khuôn mặt tái nhợt của Hồng Dịch khẽ xuất hiện một tia ửng đỏ, sau đó hắn vén tấm đệm bông ra rồi đứng lên:

- Tuy nhiên ta đọc sách hai ngày qua cũng lĩnh ngộ ra không ít thứ hữu ích cho việc kết hợp đạo thuật và võ học. Thân thể khôi phục lại cũng chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.

Lúc Hồng Dịch đứng lên, thân thể đột nhiên biến đổi, loáng thoáng toát ra thứ khí thể uy mãnh vô cùng. Thiện Ngân Sa cảm thấy Chân Võ Quyền Ý dường như đang được ngưng luyện lại.

Hắn nhẹ nhàng hít ra thở vào một hơi, sau đó xuất ra một quyền phá không đánh về phía trước. Tay chân liên tục xuất ra, khuỷu tay đầu gối lợi hại như đao thương, cơ bắp như cung lên dây, da thịt căng ra như trống trận, thể hiện một loại ý cảnh liên hoàn kéo dài không dứt; động tác quyền pháp bền bỉ, ẩn chứa sinh khí vô cùng vô tận.

Ngân Sa nhận ra những chiêu pháp này của Hồng Dịch đều là những tư thế trong Long Tượng Pháp Ans, Ma La Chủy. Thế nhưng trong lúc thi triển, chiêu thức không nhanh cũng không chậm, công thủ cân đối, dường như ẩn chứa một loại đạo bình hành, đồng thời nắm bắt được một thứ gốc rễ vô hình của võ thuật.

- Đây chính là sự chuyên tu, là sự trung dung độc nhất vô nhị bên trong võ thuật, cũng là cội nguồn, mạch sống của thân thể.

Hồng Dịch xoay tròn vài vòng, thân thể hư nhược dần dần lộ ra vài tia sinh cơ mang theo một thứ đại đạo vô cùng cường hãn.

- Ồ? Ta cảm thấy hình như thần hồn của ngươi cũng chuyển động theo những động tác ngươi đang thực hiện. Có cảm thấy sự tương hỗ bổ trợ lẫn nhau giữa hồn phách không?

Thiện Ngân Sa kinh ngạc nói.

- Không có. Ta chỉ hơi lĩnh ngộ một chút về đạo lý linh nhục hợp nhất mà thôi.

Hồng Dịch khẽ mỉm cười. Một bộ quyền đánh xong, sắc tái nhợt của thân thể hoàn toàn biến mất, hiện ra một thân thể hồng hào khỏe mạnh.

- Linh nhục hợp nhất trong võ đạo chính là lấy thần hồn tư dưỡng. Ta mặc dù tu thành quỷ tiên, chân chính không thể lấy linh hồn hợp nhất với xác thịt. Thế nhưng vận dụng thứ đạo lý này để luyện quyền thì cũng khiến cho thần hồn có chút tư dương bổ sung cho khí huyết, giúp cho âm dương tương hỗ có chút hiệu quả. Tuy nhiên nhiều nhất cũng chỉ có thể tư dưỡng thân thể. So với loại thần liệu thuật của Tinh Nguyên Thần Miếu thì chênh lệch quá xa.

- Thì ra là như vậy.

Thiện Ngân Sa cũng hiểu ra.

- Thế thì có thể tạm yên tâm. Hay là cho đội thuyền của ngươi đến Xuất Vân quốc đi. Ta sẽ kiếm một nơi nào đó an bài cho ngươi một trang viên thật lớn, có thể thu xếp cho hai ngàn người của ngươi một nơi ở thật tốt. Sau đó chúng ta có thể yên tâm lên đường, tiến về Mãng Hoang truy tìm Càn Khôn Bố Đại. Đám người của Tất Thấp Hoa nhất định sẽ đến đó, chúng ta tìm cơ hội thích hợp tiêu diệt hắn luôn. Hạm đội này của ngươi mục tiêu quá lộ liễu, không thích hợp đi Mãng Hoang đâu.

- Chuyện này là tất nhiên rồi. Ta muốn mượn lực lượng của cô nương để cải tạo lại mấy chiến quan hạm của khâm sai này, sao cho không ai có thể nhận ra. Nếu không lỡ ra trên biển gặp phái mấy thống lĩnh hải quân khác thì khó mà ăn nói được.

Hồng Dịch đã sớm có dự tính này.

Hắn vốn muốn mua một trang viên ở Thần Phong quốc, thế nhưng Thần Phong quốc lại quá gần Đại Kiền, hơn nữa lại là nước chư hầu của Đại Kiền, nếu như có chuyện gì thì hoàn toàn tra xét ra được; thậm chí chỉ cần hoàng đế Đại Kiền ra lệnh, Thần Phong quốc sẽ không do dự hỗ trợ.

Thế nhưng Xuất Vân quốc lại khác.

Xuất Vân quốc cách Đại Kiền cực kì xa, hơn nữa đây là một quốc gia độc lập, Đại Kiền không thể đứng trên đầu của quốc gia này. Còn chỗ nào tốt hơn nơi này để an cư lập nghiệp đây?

Thực ra Hồng Dịch còn muốn tìm một hoang đảo không người, sau đó khai khoang vỡ đất, chỉ huy hai ngàn binh lính này thành lập một quốc gia nhỏ. Thế nhưng sau này suy đi tính lại, hai ngàn người ở trên hoang đảo, nhà cửa thì không có, bắt buộc phải tự xây nhà, làm ruộng, chăn thả gia súc, luyện dược, nấu muối, vân vân. Cuộc sống như vậy không dễ dàng chút nào, nguyên liệu cũng không đủ, hoàn toàn là ăn lông ở lỗ, không biết đến khi nào mới có thể xây dựng được một cuộc sống ổn định.

Trừ khi một thứ bảo vật như Càn Khôn Bố Đại, bên trong chứa đầy đủ các loại nguyên vật liệu thì công cuộc khai hoang kiến thiết cuộc sống kia mới có thể tiến hành nhanh chóng được. Nếu không, chỉ bằng vào nguyên liệu trên mười con thuyền này, e rằng không duy trì được một tháng. Kể cả là thu xếp được thì cũng không có thời gian tu luyện võ kỹ.

Bây giờ đã làm quen được với Thiện Ngân Sa, thì tốt nhất nên đến Xuất Vân quốc trước để thu xếp mọi thứ, đây cũng là lựa chọn tốt nhất sau này.

Không cần lo lắng về vấn đề mưu sinh cũng như các loại tư nguyên, tất cả thời gian đều có thể tập trung vào võ kỹ. Nhóm người thủ hạ dưới trướng cũng như binh lính hàng phục sẽ có thể tăng nhanh thực lực bản thân.

Phải biết rằng, sau khi để lại dấu tay trên long kỳ, những binh lính dưới trướng đã hoàn toàn chỉ đi theo một người là Hồng Dịch, chỉ tuân theo mệnh lệnh của hắn.

Sau khi Hồng Dịch quyết định đến Xuất Vân quốc, ngay trong lúc chuẩn bị khởi hành thì trên biển cũng có nhiều hạm đội đang cấp tốc phóng đi.

Hoàn cảnh trên biển lúc này rất phức tạp, vượt xa trí tưởng tượng của bất cứ kẻ nào.

Lúc này, ở hải vực cách Xuất Vân quốc chừng ngàn dặm, bỗng nhiên có một hạm đội khổng lồ được tạo thành từ hơn ba mươi chiếc đại hạm, đang mãnh liệt phóng về phía trước.

Dẫn đầu đội thuyền này là một con thuyền khổng lồ, so với Đào Thần Nộ Kình đại hạm thì còn lớn hơn nhiều. Con thuyền này toàn thân đỏ tươi như chu sa, phía trên cờ xí phần phật tung bay. Từ xa nhìn lại có thể nhận thấy luồng uy phong sát khí bốc lên phía trên đại hạm, ngưng tụ thành một khối khí vô hình vô chất mà mắt thường không thể nhìn thấy được. Luồng khí cuồn cuộn này khiến cho mọi loại hung thú, ác giao, ác hồn, u linh trong đại dương không dám tiến gần.

Một cao nhân đạo thuật thông thường liền có thể nhận thấy được luồng uy phong sát khí này, lập tức biết đây là một đạo quân binh tinh nhuệ nhất. Một đội quân chân chính có thể khiên quỷ thần tiên phật khiếp sợ tránh xa. Một đội quân như vậy, trải qua trăm ngàn trận chiến, ngàn người vạn người ngưng luyện ý chí thành một cỗ, thần niệm dũng mãnh tinh thuần, hành động thống nhất tựa như một người.

Con thuyền lớn hơn cả Đào Thần Nộ Kình đại hạm kia hiển nhiên là chủ soái hạm của hơn ba mươi chiếc đại hạm kia, cũng chính là Kỳ Lân hạm của hải quân Đại kiền. Mặc dù không chắc chắn như Đào Thần Nộ Kình địa hạm, cũng không có được khả năng phòng chống ôn dịch, giảm sức cản của nước giống như chất gỗ đào mộc, lại càng không có đặc tính chống lửa như long cốt đào mộc. Thế nhưng con thuyền này mang bản gỗ rất lớn, mang theo khí thế cường đại vô cùng.

Vô số cờ xí treo trên đại hạm đều in hình một con kỳ lân khổng lồ màu đen, dưới gió biển lồng lộng, những con kỳ lân tựa như đang gầm thét sống dậy.

Nhìn thấy những lá cờ này, chỉ cần là người có kiến thức về quân đội Đại Kiền thì cũng biết đây chính là đại hạm của vị thống soái trẻ nhất Đại Kiền, cũng là vị hầu gia trẻ tuổi nhất trong lịch sử, Vô Địch hầu gia.

Danh hiệu đại quân của Vô Địch hầu chính là Kỳ Lân quân.

Hiện giờ, trên Kỳ Lân Đại hạm, đứng dưới mỗi một lá cờ là một chiến sĩ thân mặc trong giáp, hông đeo đao; những người này đứng yên bất động chẳng khác nào những bức tượng sắt.

Trên đại hạm bốn phía đều treo cờ xí, bên dưới tính ra cũng hơn bốn trăm chiến sĩ.

Những chiến sĩ này đứng đây, nhịp hô hấp, nhịp tim đập của mỗi một người đều như nhau. Nếu có người nhắm hai mắt lại, nghe nhịp tim đập của hơn bốn trăm chiến sĩ này, thì sẽ không cảm giác được đang đứng trước bốn trăm người, mà là đang đứng trước một người khổng lồ vĩ đại. Bởi lẽ nhịp thở, nhịp tim đập của hơn bốn trăm người này đều như nhau, dung hợp thành một thể thống nhất.

Không chỉ ở trên đại hạm chủ soái mới có hiện tượng như vậy, mà trên hơn ba mươi chiếc đại hạm còn lại, tất cả người ở trên mỗi một chiếc đại hạm đều có một nhịp thở đồng nhất, tần suất hoàn toàn giống nhau. Ba mươi đại hạm, tựa như ba mươi thiên thần khổng lồ đang lao đi trên biển lớn.

Bàn luận, bàn luận nào

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio