- Tiêu huynh, Kỳ Lân quân này quả thật đúng là đỉnh phong của binh đạo. Huynh nhìn xem những binh lính kia uy mãnh tinh hãn đến dường nào. Ý chí của bọn họ tựa như sắt thép trải qua trăm ngàn lần tôi luyện! Trọng yếu hơn chính là nhịp hô hấp, nhịp tim của bọn họ hoàn toàn giống nhau, trăm ngàn người như một thể. Ta từng đi khắp thiên hạ, từng nhìn qua những binh lính tinh nhuệ kinh điển của Hỏa La quốc, Vân Mông quốc, Nguyên Đột quốc; thế nhưng có được khí thế giống như tướng sĩ của Kỳ Lân quân thì không có đến một người.
Trên ba mươi chiếc đại hạm. Hai người đạo sĩ mặc trang phục đạo gia, lưng đeo trường kiếm, tay cầm bạch ngọc phất trần, trông chẳng khác nào các vị thần tiên từ trong tranh bước ra, đang đứng nhìn biển rộng mênh mông. Bọn họ đưa mắt nhìn những binh lính uy mãnh trên thuyền, thì thầm cảm thán.
Hai đạo sĩ này chính là lãnh tụ hai đạo môn được triều đình Đại Kiền chính thức sách phong,
Tông chủ Phương Tiên đạo Tiêu Ảm Nhiên và tổng quản Chính Nhất đạo Trương Bá Hằng.
- Bá Hằng huynh, binh lính mà Vũ Ôn Hầu Hồng Huyền Cơ năm đó chỉ huy cũng cường đại giống như thế này. Đại Kiền ta nhân tài đang lên, nhiều vô kể; cứ đà này e rằng có thể thống nhất thiên hạ. Vân Mông, Nguyên Đột, các quốc gia Tây Vực sớm muộn gì cũng thành thần dân của Đại Kiền. Khắp thiên hạ không nơi nào không phải là lãnh thổ của hoàng gia.
Tiêu Ảm Nhiên nhìn chiến sĩ dưới trướng của Vô Địch hầu đứng trên ba mươi đại hạm, khuôn mặt không biểu lộ cảm xúc gì.
Cùng lúc đó, ánh mắt vừa chuyển tới khoảng không trung phía trên chiếc Kỳ Lân hạm lớn nhất ở đằng trước. Bằng vào tinh thần vô cùng mẫn cảm của hắn, hắn có thể "nhìn" thấy loáng thoáng ở phía trên có một luồng tinh khí màu hồng cực dài xuyên thẳng lên bầu trời cao vút. Ngay cả những luồng gió dữ dội trên cao cũng khó có thể thổi tan luồng tinh khí này.
Đạo tinh khí màu hồng cực dài này vươn lên thẳng tắp, xuyển thủng bầu trời, dường như muốn kéo căng cả đất trời ra.
- Tinh khí của người này như hỏa lang yên, ngưng tụ mà vươn thẳng lên chín tầng trời. Đây chính là khí tượng của thánh giả, vạn tà bất xâm, trăm ma không dám đến gần. Vị Vô Địch hầu này quả nhiên không thể lường trước được.
Cỗ tinh khí mà Tiêu Ảm Nhiên "nhìn" thấy được ở phía trên Kỳ Lân đại hạm xuất phát từ ngay chính khoang thuyền của Vô Địch hầu.
Trong chiến sự, khi đốt phân sói, sẽ xuất hiện một luồng khói bay thẳng lên trên, có thể xuyên qua chín tầng mây. Cho dù gió lớn đến mức nào cũng không thể thổi tan được. Vì thế "lang yên" cũng là thứ được dùng để đốt lửa hiệu báo tin trong quân sự.
Đạo sĩ khi "nhìn" thấy tinh khí của một người lại giống như tinh khí của lang yên phong hỏa, trực tiếp xuyên thẳng lên chín tầng trời như thế này liền biết đây chính là khí tượng của thánh giả. Vị thánh giả này cũng không phải là đại nho năm trăm xuất hiện một lần, mà chính là thánh giả trong võ đạo.
Trọng yếu hơn chính là loại tinh khí xuyên qua thiên địa giống như lang yên thế này không phải là thứ mà võ thánh thông thường có được. Ngay cả là trong lúc Ngô đại quản gia giao đấu với Hồng Dịch, Hồng Dịch cũng không phát hiện được thứ khí tức mãnh liệt như thế này.
Người có thể mang tinh khí thần bản thân tu luyện đến trình độ như vậy, khiến cho đạo sĩ sinh ra một cảm giác mãnh liệt như vậy, trong thiên hạ cực kì ít.
Tiêu Ảm Nhiên thấy vậy, không khỏi cảm thán vương triều Đại Kiền tầng tầng lớp lớp nhân tài.
- Bá Hằng huynh, lần này hoàng thượng hạ chỉ, lệnh cho chúng ta theo Vô Địch hầu ra biển, tiến về Mãng Hoang tìm kiến tung tích của Càn Khôn Bố Đại. Ta sợ rằng chuyến đi này nguy cơ khắp nơi, khó có thể dự liệu được trước đây.
Tiêu Ảm Nhiên nhìn luồng tinh khí thẳng tắp xuyên lên bầu trời, sau đó thu lại ánh mắt, nhìn sang vị đạo sĩ bên cạnh.
- Không hẳn là như vậy. Lần này dường như hoàng thượng đã phái tất cả cao thủ tinh nhuệ của hải quân đi theo. Phục Ba tướng quân, Bình Hải tướng quân, Trấn Hải tướng quân, Định Hải tướng quân cũng phân làm mấy lộ quân hành động, sau đó hội họp với chúng ta tại Bạch Vũ quốc đảo gần Mãng Hoang, cao thủ như mây. Nghe nói lần này Đại Kiền còn phái cả các tuyệt đỉnh cao thủ của Càn Khôn Long Vệ trong truyền thuyết đi theo.
Đại tổng quản đạo đàn Chính Nhất đạo Trương Bá Hằng, khuôn mặt như bạch ngọc, trong đôi mắt lấp lánh khí tím, giơ tay nhấc chân đều mang theo khí tức của một cổ đạo cao nhân.
Trương Bá Hằng mặc dù không phải là lãnh tụ của Chính Nhất đạo, nhưng cùng là một cao thủ hàng đầu của đạo phái này.
- Tiếc là Cơ huynh lần này lại không đến đây. Bằng không, có huynh ấy cùng chúng ta thì chắc chắn hơn rất nhiều.
Tiêu Ảm Nhiên thở dài nói.
- Hừ! Vị tông chủ này của chúng ta, nửa chừng xuất gia làm đạo sĩ, cả ngày đều chúi đầu vào dạy học. Hơn nữa còn thay đổi giáo quy của Chính Nhất đạo chúng ta, nào là chỉ tu hiếu, tiết; không giảng thuật, chỉ tu đạo. Nếu cứ tiếp tục như vậy Chính Nhất đạo chúng ta e rằng sẽ biến thành một nhánh của nho gia mất thôi, không chỉ vậy mà còn khiến cho thuật pháp sau này sẽ dần dần thất truyền.
Trương Bá Hằng hừ một tiếng, dường như vô cùng bất mãn về điều này.
- Hoàng thượng không phải là thích điều này ở Cơ huynh hay sao?
Tiêu Ảm Nhiên khẽ mỉm cười.
- Thực ra, những cải cách mà Cơ huynh áp dụng với Chính Nhất đạo hoàn toàn là chính xác. Chính Nhất đạo các huynh mặc dù hiện giờ không được ân sủng như Phương Tiên đạo chúng ta. Thế nhưng lúc năm hết tết đến, một đạo môn đến ba mươi sáu vị được ban thưởng ngân y ngọc đái, nhất loạt đều là tam đẳng bá tước. Sự vinh hiển, lợi ích thực tế như vậy từ xưa quả là hiếm thấy đấy.
Lãnh tụ của Chính Nhất đạo, Cơ Thường Nguyệt chính là trạng nguyên của Đại Kiền ba mươi năm về trước, là quan lễ bộ thượng thư. Thế nhưng sau lại vì tranh đấu trong triều mà từ quan quy ẩn làm đạo sĩ, được giáo chủ đời trước của Chính Nhất đạo coi trọng mà trở thành truyền nhân y bát của Chính Nhất đạo. Về sau giáo chủ đời trước của Chính Nhất đạo vì độ lôi kiếp mà hồn phi phách tán, Cơ Thường Nguyệt liền được lên làm lãnh tụ.
- Cháu của huynh là Tiêu Thiểu Nam cũng không phải là tam đẳng bá tước sao? Không phải cũng được ban thưởng ngân y ngọc đái sao? Hoàng thượng còn tứ danh là Thiểu Dương chân nhân đấy sao. Thứ vinh dự này lớn đến dường nào? Người được gọi là chân nhân, trong đạo môn chúng ta, chỉ khi tu thành quỷ tiên mới có thể được xưng là chân nhân đấy.
Trương Bá Hằng cười cười nói.
- Thưởng tứ, tước vị của Tiêu Thiểu Nam đó là do đi theo Vô Địch hầu, giếp địch lập quân công mới có được đấy. Bằng vào quân công hắn lập được, kẻ khác cũng đủ được phong làm bá tước. Thế nhưng người của Chính Nhất đạo các huynh lại bất đồng. Tước vị của Chính Nhất đạo các huynh có được không phải là do lập quân công, đây là do các huynh là đạo sĩ thanh tịnh tu hành, tìm hiểu thiên đạo mà có được. Ra trận giết địch dù sao cũng không phải là con đường tốt, chẳng bao lâu sẽ gặp tai họa.
Tiêu Ảm Nhiên thở dài nói:
- Sư huynh của ta, không biết tại sao lại cứ khăng khăng để cho Tiêu Thiểu Nam làm theo ý của nó thế không biết.
- Cháu của huynh hình như là dâng tấu chương gia nhập vào đại doanh của Phục Ba quân thì phải, sau đó sẽ cùng hạm đội của Phục Ba quân hội họp với chúng ta. Trên người hắn hình như có mang theo Tử Mẫu Hỏa Luân Phích Lịch kiếm do lệnh sư Tiêu Trường Phong năm đó đích thân luyện chế đúng không? Ngay cả bảo vật trấn phái của Phương Tiên đạo là Tiên Đô Ngọc Hoàng hắn cũng mang theo người. Pháp bảo này chính là thần khí mà thánh vương 'Đô' dùng để tế lôi điện! Gặp thần sát thần, gặp phật giết phật. Có pháp bảo này trong tay, kể cả gặp tà ma là thiên hạ bát đại yêu tiên thì cũng có thể một kích mà giết chết. Huynh sao phải lo lắng như vậy làm gì?
Trương Bá Hằng cười hắc hắc hai tiếng.
- Đó là do đại sư huynh của ta cưng chiều hắn quá. Vị sư huynh kia của ta, vì đứa nhi tử này mà lo lắng không biết bao nhiêu. Chậc!
Sau khi thở dài một tiếng, Tiêu Ảm Nhiên liền cười mắng:
- Khá lắm Trương Bá Hằng. Huynh sao lại biết rõ pháp bảo của chúng ta đến như vậy? Trông chẳng giống một vị đạo sĩ cao nhân gì cả, bộ dáng so với Cơ huynh thì thua kém rất nhiều. Lần trước Cơ huynh đến Phương Tiên đạo chúng ta đạo đàm với Kiền Đạo Tử về thư họa, khi nhìn thấy bảo vật trấn phái của Phương Tiên đạo chúng ta là Nguyên Dương Pháp Trượng liền quát lên rằng pháp bảo chỉ là vật ngoại thân, là tiểu đạo, thậm chí còn đề nghị chúng ta hủy đi, không nên quá dựa vào pháp bảo.
- Hắn vốn xuất thân từ trạng nguyên, là danh sĩ thiên hạ, cáo quan thì cứ cáo quan đi, còn làm đạo sĩ làm cái gì không biết.
Trương Bá Hằng hừ một tiếng.
- Lịch sử nhiều triều đại cho thấy, sau khi cáo quan thì rất khó làm đại nho, không làm hòa thượng thì cũng làm đạo sĩ. Bọn họ có học vấn cao thâm, tinh thông thế sự, các loại việc như thủy lợi, kênh mương, rèn đúc đều hiểu biết. Thường thường những người như vậy đạo hạnh cũng rất tinh thâm đấy.
Tiêu Ảm Nhiên thở ra một hơi:
- Đạo thuật của Cơ huynh so với chúng ta tinh thâm hơn so với chúng ta không biết bao nhiêu lần đây.
- Hai vị chân nhân, Hầu gia chúng ta có lời mời!
Đúng lúc này, một chiến sĩ tay cầm một chiếc búa huyền cương lớn, tay kia cầm một tấm khiên sắt, ước chừng bốn trăm năm cân, nhẹ nhàng đi tới.
Tiêu Ảm Nhiên và Trương Bá Hằng quay mặt nhìn nhau, sau đó liền xoay người đi về lên Kỳ Lân đại hạm.
.............
Năm chiếc thiết giáp tiểu phi luân, ba chiếc đào thần đại hạm, năm chiếc đại nha hạm tám trăm người của Hồng Dịch mang theo hơn trăm vạn vàng bạc, các loại tài vật, trải qua hơn hai ngày hai đêm hành trình trên biển, cuối cùng cũng đến cảng khẩu của Xuất Vân quốc.
Vị trí địa lý của Xuất Vân quốc là nằm sâu trên đại dương.
Bến cảng của Xuất Vân quốc vắng vẻ, yên tĩnh hơn Thần Phong quốc rất nhiều. Cảnh tượng thương thuyền tới lui cũng như việc giao thương mậu dịch trên biển ở đây không phồn thịnh như Thần Phong quốc.
Thậm chí ở ngoài khơi chỉ có một vài binh thuyền đi tuần tra xung quanh, hầu hết chỉ là những chiếc thuyền buồm nhỏ, so với đào thần đại hạm chẳng khác nào châu chấu so với gà trống.
- Tại sao ngay cả tàu thuyền tuần tra biển cũng không có vậy?
Nhìn bến càng vắng vẻ, Xích Truy Dương kỳ quái hỏi.
- Điều này cũng không khó hiểu. Toàn bộ vùng biển này đều có loài cá mập trắng hung dữ. Trước đây mỗi lần chúng ta đến đây, chỉ cần nộp một khoản lệ phí ở các hiệu buôn của Xuất Vân quốc ở Thần Phong quốc thì thuyền bè có thể thuận lợi đi lại trong vùng biển này. Ở trong hải vực này, những đoàn hải tặc hung mãnh nhất cũng không dám đến gần.
Hoa Lộng Ảnh nói.
Dường như để chứng minh cho lời nói của Hoa Lộng Ảnh, trên mặt biển bỗng nổi lên một đầu cá mập trắng. Con cá mập này so với cá mập thông thường thì to hơn gấp ba lần. Sau khi nổi lên, nó liền lao vọt lên mặt nước đến ba trượng, ai ai cũng thấy rõ rang hàm răng sắc bén, khuôn mặt hung ác mang theo chút nhân tính của con cá mập trắng khổng lồ này.
- Hồng Dịch, chúng ta vào cảng đi. Sau khi vào cảng, nghỉ ngơi trong thành một ngày. Ta sẽ phái người thu xếp ba tòa trang viện, rồi vận chuyển tài vật, cũng như người của ngươi bố trí ổn thỏa. Trong ba ngày tới chúng ta cùng bế quan tu luyện, tìm hiểu thật kĩ mảnh Tiên Đô Ngọc Hoàng này, tìm cách sử dụng lực lôi đình trong đó để chuyển đổi âm dương. Rất có thể sẽ khiến cho đạo pháp tiến triển thêm một bước nữa. Sau đó chúng ta có thể tương trợ lẫn nhau bay về phía Mãng Hoang đấy! Lần này đến Mãng Hoang tầm bảo vô cùng quan trọng, tuyệt đối không thể để xảy ra nửa điểm sai sót.
Ngân Sa nhìn Hồng Dịch, dùng một loại ngữ khí vô cùng ngưng trọng nói.
- Ngân Sa, cô nương nói thử xem, bên trong Phương Tiên đạo,Chính Nhất đạo, triều đình còn chế ngự những cao thủ hay những pháp bảo lợi hại nào khác không? Ít nhất một tên Tiêu Thiểu Nam cũng đã mang theo chí bảo Tiên Đô Ngọc Hoàng, không biết tông chủ của Tiêu Ảm Nhiên của bọn họ có đi theo không? Lần này ra hải ngoại tìm kiếm Càn Khôn Bố Đại, triều đình nhất định xuất một lực lượng rất lớn.
Sắc mặt của Hồng Dịch lúc này vô cùng hồng hào, trông giống như có một lớp ánh sáng mỏng rực rỡ bao quanh khuôn mặt, dường như mấy ngày qua tu luyện khiến cho tu vi của hắn tăng lên rất nhiều.
Mấy ngày vừa qua Hồng Dịch đã lĩnh ngộ được đạo hồn phách âm dương, linh nhục hợp nhất, nắm được bí quyết duy tinh duy nhất. Mặc dù hắn bây giờ đã tu luyện thành quỷ tiên, không thể khiến cho linh hồn và xác thịt chân chính hợp nhất, thế nhưng vận thần hồn tư bổ thân thể, thì vẫn có thể thu được nhiều lợi ích.
- Trong số các cao thủ của Phương Tiên đạo, Chính Nhất đạo, thì Tiêu Ảm Nhiên không đáng là gì. Hơn nữa Phương Tiên đạo tu luyện lấy tế luyện hỏa được, ngoại đan thủy ngân làm chủ; tuy nhiên lãnh tụ Cơ Thường Nguyệt của Chính Nhất đạo từ trước đến nay ít khi xuất thủ, thế nhưng yêu tiên chúng ta vô cùng kiêng kỵ hắn. Ta từng len lén từ xa nhìn qua khí tức của kẻ này, tinh khí như lang yên, bốc thẳng đứng lên trời cao, sáng rực tinh thành, pháp lực thần thông thực sự là tinh thâm không thể tưởng tượng được.
Thiện Ngân Sa nói.
- Cơ Thường Nguyệt? Người này chẳng phải là trạng nguyên của Đại Kiền ba mươi năm về trước sao. Người này vốn làm lễ bộ thượng thư, sau lại bất hòa với tể tướng Lý Nghiêm về học thuật, bị khiển trách, cuối cùng đành từ quan quy ẩn. Sau vụ này hắn làm đạo sĩ của Chính Nhất đạo, trở thành lãnh tụ đạo đàn, soạn sách lập ngôn, cải cách Chính Nhất đạo; lấy trung, hiếu, tiết, nghĩa làm đạo tu hành, không giảng tiểu thuật, từ bỏ những thứ như phù chú, kim đan, duyên hống, chỉ tu đạo tâm. Mấy năm trước cũng đi khắp nơi dạy học. Hồi ta mới năm tuổi, mẫu thân từng dẫn ta đến Ngọc Lộc thư viện ở Ngọc kinh để nghe người này dạy học. Ta cũng đọc qua những tác phẩm mà hắn viết ra, người này đạo lý phân minh, mặc dù không cùng một học phái với ta, nhưng có một số lý luận cực kỳ đáng bội phục.
Hồng Dịch khẽ khép mắt lại, nhớ lại thời mình còn đi học ở Ngọc kinh.
- Tiếc là khi ấy ta không hề có một chút pháp lực nào, khó có thể nhìn ra hắn đạo hạnh cao bao nhiêu.
Trong lúc nói chuyện, đội thuyền đã tiến vào cảng khẩu của Xuất Vân quốc. Sau khi thuyền dừng lại, ở bến cảng đã sớm có rất nhiều người đứng đón. Những người này đều mặc trang phục quần áo giống như dân Đại Kiền, cho thấy văn hóa Đại Kiền đã ảnh hưởng rộng khắp vùng hải ngoại.
- Công chúa!
Sau khi nhìn thấy Thiện Ngân Sa xuống thuyền, một võ sĩ trẻ tuổi mặt mũi kiên nghị, thân mặc ngân sa giáp, lưng đeo một thanh bạch cốt chiến đao khổng lồ, vội vàng quỳ xuống đất.
Nhóm người phía sau cũng đều lần lượt quỳ xuống mặt đất.
Hồng Dịch nhận ra vị võ sĩ trẻ tuổi này là một tiên thiên cao thủ đỉnh cấp.
- Miễn lễ! Trước khi về ta đã dùng phi phù truyền tin (dùng phù chú làm thư), các ngươi cũng biết chi tiết mọi việc, vậy thì đi thu xếp đi, phái theo nhiều người một chút. Ngoài ra nói với phụ vương rằng, ta muốn cùng một vị đạo lữ tu luyện chừng ba ngay, sau đó sẽ tiến về Mãng hoang.
Thiện Ngân Sa phất tay một cái phân phó xuống, thể hiện quyền lực của công chúa một nước.
Tiếp đó rất nhiều người bắt đầu lên thuyền vận chuyển đồ đạc, cọ rửa thuyền bè, đồng thời cũng đem từng nô lệ một áp giải xuống, trông coi kỹ càng, không cho bất cứ ai trốn thoát.
Nhóm người Chu đại tiên sinh, Xích Truy Dương cũng bận bịu đến tối tăm mặt mũi.
Hồng Dịch sau khi phân phó vài câu liền đi theo Thiện Ngân Sa ngồi lên một chiếc xe ngựa tinh xảo, đi về đại thành của Xuất Vân quốc.
Đường xá ở Xuất Vân quốc không rộng lớn khoáng đạt như ở Thần Phong quốc. Ở đây đều là đường đất, hai bên trồng những cây dừa thật cao thật dài. Xe ngựa đi qua làm đường đất bụi bay mù mịt.
Hai bên con đường là ruộng lúa, vườn rau; trong các cánh đồng còn có một số nông dân trông có vẻ xanh xao đang khom lưng bận rộn việc đồng áng.
Có cả một số nông dân vẫn đeo gông xiềng trên người, hai bên ruộng lúa còn có một số người mặc quần áo tơ lụa đang đứng giám sát những loại nông dân như thế này.
Phía xa xa, một tòa thành trì không cao lớn lắm dần dần hiện ra.
Đất đai cằn cỗi, lạc hâu, dân số ít ỏi; đây chính là những ấn tượng đầu tiên của Hồng Dịch về Xuất Vân quốc.
So với Thần Phong quốc thì Xuất Vân quốc nghèo túng hơn rất nhiều.
- Dân số ở Xuất Vân quốc rất ít ỏi, tổng cộng hai mươi thành trì cũng mới chỉ có tám mươi vạn nhân khẩu, chỉ ngang với một tỉnh thành bậc trung của Đại Kiền.
Thiện Ngân Sa cười cười.
- Binh lực của hoàng thất cũng không có bao nhiêu, tài chính cũng không giàu có, quốc lực còn kém rất xa so với Thần Phong quốc.
- Các nước ở hải ngoại, trừ Thần Phong quốc ra, cũng không có nhiều dân cư lắm; chính vì thế mà việc mua bán nô lệ mới hưng thịnh. Tám mươi vạn nhân khẩu, tám mươi vạn nhân khẩu cũng rất nhiều đấy. Trong số các nước ở hải ngoại ít ra cũng đứng thứ năm trở lên.
Hồng Dịch cười cười nói.
Tám mươi vạn nhân khẩu, đối với một quốc đảo cũng là một con số khổng lồ rồi.
- Chúng ta cùng tu luyện ba ngày rồi lập tức lên đường tiến về Mãng Hoang nhỉ. Nếu như tìm được Càn Khôn Bố Đại, rồi mang mười vạn dân bản địa nơi đó về, thì Xuất Vân quốc sẽ bớt đi rất nhiều gánh nặng. Ta là công chúa của Xuất Vân quốc thì nhất định phải vì Xuất Vân quốc làm một điều gì đó.
Thiện Ngân Sa nói.
Bàn luận, bàn luận nào