Đát đát! Đát đát! Đát đát!
Tiếng vó ngựa chạy không ngừng phá tan màn sương sớm nồng đậm.
Đầu mùa xuân, sương mù rất nhiều. Trời mặc dù mới đã tờ mờ sáng nhưng những con phố rộng rãi ở Ngọc Kinh thành vẫn cứ là một mảnh mông lung như trước. Người đu phía trước nhìn lại cũng chỉ thấy được một khoảng không mưa bụi lất phất. Mũi miệng hít thở ra đều là sương mù mát lạnh.
Trái tim Hồng Dịch giờ như vó ngựa, đang kịch liệt xung động.
Phương hướng hiện giờ đang đi của hắn không phải là chạy về phủ Trấn Nam công chúa mà mà hướng này chính là hướng đi Hầu phủ.
Kì thật trong lòng hắn hiểu rõ rằng hiên tại nếu tới Hầu phủ hỏi cho rõ việc mẫu thân mình chết như thế nào thì đó căn bản là không hề thực tế và cũng rất nguy hiểm. Nhưng mà khi hắn để ngựa phi nhanh đi thì trái tim hắn lại thực sự muốn mạnh mẽ chạy vào Hầu phủ.
Nhìn cổng lớn của Hầu phủ trong màn dương mù ở xa xa kia. Cổng đen mà sâu như ma quỷ đang mở cái mồm rộng của nó ra. Hồng Dịch kéo mạnh dây cương để ngựa dừng lại. Sương mà dày đặc mà mát lạnh khiến tâm tình đang sục sôi của hắn tỉnh táo lại một chút.
“ Thực lực, phải đủ thực lực. Luật pháp Hoàng Triều Đại Kiền ta không ngăn cấm những người có quan hệ huyết thống báo thù nhau! Nếu như ta có đủ thực lực thì đã xông thẳng vào Hầu phủ, tới chất vấn phụ thân, lôi con tiện nhân Triệu phu nhân kia ra. Nhưng mà…..Ta giờ quá yếu kém. Bất luận là thế lực hay lực lượng thì ta căn bản không có quyền nói chuyện!”
Hồng Dịch hiểu rất rõ tính cách của Hồng Huyền Cơ. Cả đời cường đại và không hề có điểm dung thứ cho bất cứ ai chống đối. Nếu như mình cứ như vậy mà xông vào chất vấn hắn thì chỉ sợ sẽ bị đánh chết ngay tức khắc.
Quan trọng hơn là phụ thân mình Hồng Huyền Cơ chẳng những là Võ Thành, một thân võ công thông thiên triệt địa hơn nữa những thân vệ bên người đều kiên dũng thiện chiến, võ công cũng sau không lường được. Lần trước Vô Sinh Đạo, Chân Không Đạo tới ám sát, Hồng Dịch đã được chính mắt nhìn thấy sự cường đại của “Mạch Đạo vệ” và “Kính Nỗ vệ”.
Huống chi cho dù có không tính tới Hồng Huyền Cơ thì mụ Triệu phu nhân kia cũng không phải dễ chộc vào. Thế lực gia tộc phía sau mụ rất lơn, lớn tới mức không thể tưởng tượng được.
Triệu gia ở phương Nam là một danh gia vọng tộc từ thời tiền triều Đại Chu tới giờ. Khi thiên hạ đại loạn họ lại nương tựa, đi theo vào thái tổ Đại Kiền nên thế lực lại càng bành trường hơn và có thể nói đó là một thế gia đại tộc thâm căn cố đế trong mấy trăm năm nay, tuyệt đối không phải là đơn giản.
“ Suốt đời nhờ vả thì không phải người lương thiện….”
Hồng Dịch ngồi trên lưng ngựa trông về Hầu phủ phía xa xa rồi lại nhớ tới mẫu thân mình khi mình còn bé không nhịn được xúc động khiến lệ nóng chảy dài vì hắn đã tin lời Triệu Hàn nói.
Vậy thì Tô Mộc là Ngọc kinh thành đệ nhất tài nữ mà vài chục năm trước mẫu thân mình cũng vậy. Ngầy đo khi gặp mặt Tô Mộc Hồng Dịch đã cảm thấy đối phương không hề đơn giản nhưng cũng không thể tưởng được nàng ta lại là người Thái Thượng Đạo. Như vậy móc nối lại mọi việc với nhau thì mẫu thân mình mười phần chắc chắn là người Thái Thượng Đạo.
Còn như mẫu thân lúc nhỏ tại sao lại không nói với mình dù chỉ một chữ thì Hồng Dịch cũng hiểu được rằng đó là vì để bảo vệ mình. Nếu không để mình biết được chân tướng thì mình tuyệt đối không sống được tới giờ.
Hiện tại mình vừa mới học võ mà đã đưa tới rất nhiều con mắt dòm ngó rồi nên nếu như trước kia thì còn thế nào nữa.
“ Sớm muộn, sớm muộn sẽ có một ngày ta sẽ mang chuyện này điều tra ra chân tướng.”
Hồng Dịch âm thầm hạ quyết tâm, tay hắn nắm chặt chuôi kiếm:
“ Triệu tiện nhân, nếu như ngươi thật sự đã hạ độc mẹ ta thì ta nhất định sẽ lấy mạng con tiện nhân nhà ngươi để tế vong linh mẫu thân ta! Còn Hồng Huyền Cơ ngươi, ngươi nếu thực biết chuyện này mà không ngăn cản thì chức ngươi thê nào đi nữa ta cũng mặc kệ, ta sẽ không bỏ qua cho ngươi. Ta muốn ngươi phải quỳ gối trước linh vị mẹ ta sám hối!”
Đối với người cha này của mình Hồng Dịch từ nhỏ đã không có gặp qua mấy lần mà đều cùng sống với mẫu thân. Nên giờ, khi mà đã biết chuyện như vậy thì sự uy nghiêm của Hồng Huyền Cơ trong tim hắn đã hoàn toàn tan rã mà thay vào đó là sự phẫn nộ.
Nghĩ tới đây Hồng Dịch hận không thể ngửa mặt lên trời mà mặc sức gào thét để phát tiết nộ hỏa bừng bừng trong lòng.
Nhưng hắn cuối cùng cũng không có làm như vậy mà chỉ cắm thật chặt môi, cắn khiến chảy cả máu.
“Đại nghĩa......”
“Danh phận.......”
“Báo thù.......”
“Công đạo......”
Hồng Dịch nhia đi nhai lại bốn điều này rồi hắn đột ngột quay ngựa, không thèm liếc Hầu phủ một cái, phi thẳng tới phủ Trấn Nam công chúa.
Phủ của Trấn Nam công chúa ở hướng Nam, phía cuối đường Chính Dương.
Đường Chính Dương là nơi ở của Thân vương, Quận vương của Ngọc hinh thành. Đường dài hơn mười dặm, khắp nơi đều được trồng cây để lấy bóng râm, có chiếc cầu nhỏ, đường cái đều được lát bằng những tảng đá lớn, sạch sẽ không một hạt bụi.
Lúc này trời đã tờ mờ sáng, người hầu ở các phủ Thân vương, Quân vương đều đã thức dậy. Người quét dọn thì đi quét dọn, người mua rau thì đi mua rau, từng xe từng xe chở thịt lợn, rau và các thứ khác nối tiếp nhau không dứt.
Hồng Dịch cũng không để ý tới máy thứ đó mà một mạch chạy vội tới trước cổng phủ đệ của công chúa. Vừa xuống ngựa đã có hai người hộ vệ như hai cái cộc gỗ đứng đó quát:
- Người nào!
- Ta là Hồng Dịch, bạn tốt của công chúa đặc biết tới đây bái kiến.
Hồng Dịch giơ ra thanh Trảm Sa kiếm trong tay.
- Thì ra là Hồng công tử. Công chúa vừa mới thức dậy, sau khi rửa mặt đã đang luyện kiếm trong sân thì phải. Ngài cứ thế đi vào không cần phải thông báo. Đây là phân phó của công chúa.
Mấy tên hộ vệ chỉ thoáng cái đã nhận ra Hồng Dịch sau đó một người đi tới dẫn ngựa còn người kia thì cung kính mời Hồng Dịch vào trong.
“ Đúng là tình cảm của những người dị quốc đi tới đất khách.”
Vừa bước vào phủ Trấn Nam công chúa Hồng Dịch đã nhìn thấy xung quanh đều trồng đào hơn nữa xuân đến hoa nở nên khắp nơi đều là hương hoa nồng nàn. Ngoài ra đào loại đào này khác với hoa đào của Đại Kiền. Hoa nở thành từng đóa từng đóa lớn xấp xỉ bằng miệng bát và đây cũng là loại hoa đặc biệt của Thần Phong quốc.
Thần Phong quốc là đảo quốc, trên đảo khắp nơi là hoa đào. Đến mùa xuân thì nơi nơi tràn ngập một màu đỏ rực.
“ Tòa nhà này hình như là nhà của thân huynh đệ Hoàng Thượng Vân thân vương trước kia. Sau Vân thân vương cướp ngôi thất bại nên bị xử tử cả nhà nên tòa nhà thành không còn ai ở. Giờ thì nó được ban cho Trấn Nam công chúa mới được một hai năm nay nhưng không ngờ lại được trang trí thành như vậy.”
Hồng Dịch nhìn mà âm thầm kinh ngạc trước tài lực cùng năng lực của Trấn Nam công chúa Lạc Vân.
Tòa nhà này còn lớn hơn cả phủ Võ Ôn Hầu nhưng Lạc Vân lại ghét sự phức tạp nên đã phá đi rất nhiều bức tường chắn các viện với nhau nên giờ thoạt nhìn rất rộng lớn và sáng sủa chứ không có kiểu tầng tầng lớp lớp tạo cảm giác thâm u như biển giống Võ Ôn hầu phủ.
Trong một khoảng không rộng lớn chùng ngàn bước là luyện võ trường. Hồng Dịch thấy Lạc Vân thân mặc bạch y, eo thắt dây lưng bằng tơ lụa đỏ tực đang múa kiếm.
- Hồng Dịch, sao ngươi lại tới đây?
Đúng lúc này, Lạc Vân cũng nhìn thấy Hồng Dịch liền lập tức dừng lại, từ phía xa nói to:
- Nghe nói ngươi đã thi đỗ cử nhân, chỉ không ngờ là lại đứng đầu bảng, giành giải Nguyên. Thật là lợi hại đó! Ta vốn muốn tới tìm ngươi nhưng mà quy cử của Hầu phủ nhà ngươi thật quá nhiều nên chẳng được đi theo ý nữa.
- Ta hiện tại đã dọn ra ngoài thành gia lập nghiệp nên công chúa có thể bất cứ lúc nào tìm ta cũng được.
Hồng Dịch vội vàng nói rồi sau đó bỗng nhiên khom người.
- Hồng Dịch, ngươi làm gì vậy?
Đưa thanh kiếm trong tay cho một hộ vệ, Lạc Vân lại cầm lấy một cây quạt trông giống như một vị công tửphong lưu phóng khoáng. Nàng thấy đột nhiên Hồng Dịch khom lưng thì thất kinh.
- Công chúa, ta có một chuyên muốn nhờ.
Hồng Dịch nói.
- Chuyện gì? Chúng ta là bạn tri giao nên chỉ cần ta có thể làm thì đừng khách khí như vậy.
Lạc Vân cầm cây quạt chạm vào cánh tay Hồng Dịch, cười.
- Chuyện là như vậy…
Hồng Dịch nói với Trấn Nam công chúa việc sáng nay bắt Triệu Hàn đồng thời kể chuyện Triệu phu nhân phái người tới khống chế mình nói qua một lần:
- Công chúa chỉ cần nàng phái người làm chứng cho ta nói là Triệu Hàn là nô bộc mà dám khi dễ chủ nhân, cướp đoạt tiền tài chủ nhân, nhục mạ tiên mẫu chủ nhân. Thế cũng đủ cho hắn không thể ngẩng đầu lên rồi.
- Không tưởng tượng được người ở Hầu phủ lại chịu nhiều đau khổ như vậy. Hiện tại đã thi dọn ra ngoài rồi mà Triệu phu nhân kia còn vẫn muốn khống chế ngươi, Buồn cười!
Lạc Vân giận dữ, cây quạt trong tay quạt thật mạnh:
- Ta sẽ cùng ngươi tới nha môn Ngọc Kinh phủ đồng thời đem cái tên Triệu Hàn kia áp giải qua đó.
- Người đâu, chuẩn bị kiệu!
Lạc Vân quả nhiên là người dứt khoát trước sau như một đã lập tức đứng lên.
Khi Lạc Vân cùng Hồng Dịch dẫn tên Triệu Hàn giờ đã không thể nói chuyện tới nha môn Ngọc Kinh phủ thì phủ doãn Ngọc Kinh lập tức mở cửa ra nghênh đón không dám chậm trễ. Có Lạc Vân làm chứng, Triệu Hàn ngay tức khắc bị định đạo tội trộm cướp tiền của chủ nhân rồi trước tiên hắn bị đánh một trăm đại bản, sau khi bị đánh cho thừa sống thiếu chết tới hôn mê bất tỉnh thì bị bắt tống vào đại lao.
Thuận tiện Hồng Dịch lại giúp Trầm Thiên Dương, Trầm Thiết Trụ và Tiểu Mục, ba người này nhập vào làm người hầu của nhà mình. Nói họ là nhân sĩ Kinh Giao mới tới đây. Trải qua một hồi điều tra thì hết thảy đều đã được giải quyết không hề có sơ hở, thiên y vô phùng, tới lúc này tất cả mới an tâm.
Làm xong những việc này thì trời đã sáng rõ, sương mù cũng đã tan đi.
Hồng Dịch cũng đem những đồ của mình lên xe ngựa chuyển tới địa phương mà mình đã thuê từ trước ở bên ngoài Ngọc kinh để tạm thời thu xếp.
Đồng thời hắn gọi Trầm Thiết Trụ, Trầm Thiên Dương và Tiểu Mục vào phòng. Trong lòng cân nhắc rồi quyết định đem “Ngưu Ma Đại Lực quyền” truyền cho Trầm Thiết Trụ để nhanh chóng làm tăng thức lực của người bên cạnh mình.
Hắn nay đã trúng cử nhân, có công danh và cũng là thân sĩ nên có tư cách thành lập một gia tộc. Hiện tại mặc dù chỉ là một gia tộc nhỏ, đối với Triệu phu nhân và Võ Ôn Hầu thì không đáng nhắc tới nhưng dù sao cũng có trợ lực và còn có thể an tâm mà tu luyện. Dần dần gia tộc mình sẽ trở nên lớn mạnh, đến cuối cùng sẽ tìm thời cơ để báo thù!
Trong lòng Hồng Dịch đã thề một ngày nào đó sẽ một mình xông vào Hầu phủ, đối mặt với Hồng Huyền Cơ để hỏi cho rõ mọi việc. Nếu như chuyện xảy ra như lời Triệu Hàn nói thì hắn quyết không nương tay.