Đã lâu không gặp Mệnh Cách Tinh Quân, thấy nhớ vô cùng.
Mấy ngày này mưa to gió lớn, hôm nay trời trong sáng sủa. Mấy ngày nay được mưa gội rửa bầu trời trở nên trong xanh sáng lạng, cao cao tại thượng, mặt trời như một quả cầu lửa treo cao nóng hừng hực đến chói mắt. Không mây, hơn nữa cũng không có gió.
Ta vừa mở cửa sổ nói một tiếng trời đẹp, tiểu nhị bước vào thêm nước trà liền nói theo: “Không thể như vậy sao, qua mấy ngày, cuối cùng cũng nhìn thấy bầu trời quang đãng. Sáng nay có nhiều khách nhân đều trả phòng đến bến đò, ngay cả vị lão gia hôm qua vừa trở về cùng với vị công tử mà đạo trưởng ngài chữa khỏi cũng đều vừa trả phòng.”
Bản tiên quân sốt ruột hoang mang mà chạy đi tìm Hoành Văn bàn bạc, đồng thời mang theo nỗi nhớ Mệnh Cách.
“Mệnh Cách lão nhân, ta vừa mới hạ giới một ngày bận bịu hai ba chập, thật rất chịu khó, gần đây mệt mỏi uể oải như thế nào, vậy mà chả thấy bóng dáng lão đâu. Đan Thành Lăng mang theo Thiên Xu đi mất rồi, ta và ngươi đuổi theo hay là không đuổi theo!”
Hoành Văn nói: “Thiên đình xem ra sắp mở thanh pháp đạo hội lớn, chìa khóa thiên môn lại không có tin tức, có lẽ Mệnh Cách Tinh Quân có vài việc gấp gáp chưa kịp giải quyết, nhất thời sơ sót trên mặt đất.”
Bản tiên quân được Hoành Văn nhắc nhở lần này trong lòng liền sáng tỏ một chút, đúng rồi, Mệnh Cách lão nhân thích tạo dựng công lao trước mặt Ngọc Đế, trên trời lúc này hẳn là bận vô cùng, hắn nhất định là nhân cơ hội này để nắm bắt công cán, đem việc của bản tiên quân tạm thời gạt sang một bên.
Ta nhìn Hoành Văn, lại có chút lo lắng: “Nếu mở thanh pháp đạo hội, chẳng phải ngươi sẽ phải quay về thiên đình sao?”
Thanh pháp đạo hội là pháp hội luận về phật đạo, sáu mươi năm một lần, ở thiên đình cùng nơi Tây Phương cực lạc của Như Lai thay phiên tổ chức. Ta duy chỉ có sáu mươi năm trước mới có tư cách đến tham dự hội này, cũng chỉ có thể làm một thần tiên đến dự thính cho đủ số. Hoành Văn Thanh Quân là một nhân vật quan trọng trong hội này. Ngày xưa khi Hoành Văn đi dự hội, ta ở trên thiên đình tịch mịch, liền đi đến Thái Âm Cung tìm Ngô Cương uống rượu. Nghĩ lại sau khi ta cũng đi dự hội này, lúc đó Ngô Cương chỉ có thể uống rượu với con thỏ con thôi.
Sáu mươi năm trước luận pháp hội tổ chức ở vùng đất ven sông Phạn Tịnh nơi Tây Phương cực lạc, cảnh sắc hết sức hoa mỹ, vô cùng cực lạc, cát bên sông là cát vàng, lá cây bồ đề là ngọc bích, hoa quả tươi chạm tay là có thể hái. Ngọc Đế không thể đi dự hội này, giao cho Thái Thượng Lão Quân dẫn đầu, Hoành Văn Thanh Quân, bốn vị Đế Quân, tám vị Tinh Quân, hơn nữa còn có tiên giả (người phàm thăng thiên làm tiên) như bản tiên quân đây, vừa đủ đứng trên đám tường vân, gió thổi tay áo phấp phới, chậm rãi, rất có khí thế. Như Lai cùng Dược Sư Phật, Di Lặc Tôn Phật, Hiền Thiện Thủ Phật, Đại Từ Quang Phật và chư vị Đằng Đằng Phật Tôn, Bồ Tát đều theo thứ tự, ngồi ngay ngắn trên đài sen, trên đầu toả ra phật quang. Luận pháp hội tổ chức suốt bảy bảy bốn mươi chín ngày, bản tiên quân ăn hoa quả tươi, nghe hai bên luận bàn với nhau, rất là thú vị, Hoành Văn Thanh Quân cùng Đại Từ Quang Phật luận pháp ba ngày ba đêm, ba hoa chích choè. Lão Quân vuốt râu mỉm cười, Như Lai mỉm cười như hoa, cuối cùng Hoành Văn đại thắng, chắp tay quay về chỗ ngồi, vung ống tay áo lên, phủi đống hạt hoa quả chất như núi bên cạnh ta, nhẹ nhàng ngồi xuống. Ta thiệt tình nói: “Lợi hại.” Hoành Văn ra vẻ khiêm tốn mà cong cong khóe miệng.
Lúc ấy Nam Minh Đế Quân cùng Thiên Xu tinh quân cũng đi dự hội này, sau Hoành Văn năm ngày thì đến phiên Thiên Xu, Thiên Xu Tinh Quân cùng Thiện Pháp Tôn Giả luận pháp, Thiên Xu trình bày tranh luận đạo pháp cũng ôn hoà như nước, từ từ mà nhập đề, cùng Thiện Pháp Tôn Giả kéo dài bàn luận, bản tiên quân ăn nhiều hoa quả tươi, có chút trướng bụng, theo ngữ điệu chậm rãi của nhị vị kia mà xoa bụng, xoa xoa một hồi liền say sưa đi vào giấc mộng. Nhưng lại vô cùng bất hạnh, Hoành Văn Thanh Quân ngồi ở bên cạnh ta, hắn từng tất thắng trong lần luận pháp hội, Tây Phương Phật tổ cùng các thần tiên trên thiên đình lúc nào cũng đều thích ngước lên lén nhìn hắn, kết quả cũng nhân tiện nhìn thấy bản tiên quân đang nhắm mắt ngồi im. Sau khi quay về thiên đình, Ngọc Đế giận dữ, cảm thấy bản tiên quân đã làm mất thể diện thiên đình, Nam Minh Đế Quân dẫn đầu, khuyên Ngọc Đế nghiêm trị. Hoành Văn cùng các vị Đông Hoa Đế Quân, Bích Hoa Linh Quân, Thái Bạch Tinh Quân thay ta cầu xin. Ngọc Đế vì thế truyền Thiên Xu Tinh Quân đến trước điện nói: “Tống Dao Nguyên Quân trong lúc khanh đang trình bày đạo pháp thì ngủ say, theo ý khanh thì nên trừng phạt thế nào?”
Ta lúc ấy đứng ở trên điện, trong lòng rất vui sướng. Ngọc Đế rõ ràng là muốn chừa cho ta một lối thoát, mới hỏi như thế, cho dù là kẻ có thù tám chín phần với ta cũng sẽ cho ta một cái tình, huống chi là Thiên Xu.
Bản tiên quân trăm triệu lần thật không ngờ, Thiên Xu Tinh Quân cư nhiên nghiêm nghị nói với Ngọc Đế, ngủ say trong luận pháp hội tuy rằng là việc nhỏ, nhưng việc nhỏ này chúng tiên trên thiên giới cùng chư Phật Tây Phương đều biết, thể thống thiên đình bị tổn hại lớn. Hơn nữa Quảng Hư Nguyên Quân do cơ duyên nên có thể thành tiên, nhưng chưa bao giờ thâm tu đạo tính (dốc sức tu đạo tu tính), tiên căn nông cạn, thường xuyên nói chuyện nhân gian, có ý rất quyến luyến, kỳ thật cũng không thích hợp ở thiên đình làm tiên......
Thanh âm vẫn ôn hoà như nước chầm chậm mà nói, nghe được mà trong lòng ta thấy thật lạnh. Ngọc Đế nói: “Như vậy theo ý của khanh, nên định Quảng Hư Nguyên Quân tội gì, trừng phạt như thế nào?”
Thiên Xu ở dưới thềm ngọc khom người chậm rãi nói: “Năm đó ở chỗ của Tây Phương Tịnh Thổ, có Tôn Giả trong lúc Như Lai thuyết pháp chỉ thất thần một lát, liền rơi vào trần gian mười kiếp, chịu hết thảy khổ ải luân hồi. Hôm nay Quảng Hư Nguyên Quân trước mặt chúng tiên và chúng Phật đánh mất lễ nghi thiên đình, ngày thường phàm tâm lại chưa dứt, theo tiểu tiên thấy, phạt quay về phàm giới, vĩnh viễn không được trở lại thiên đình.”
Mấy câu nói đó như ngũ lôi oanh tạc, giáng thẳng vào đỉnh đầu ta, khiến cho ta không nói ra lời, chết lặng như khúc gỗ. Hoành Văn tiến từng bước lên phía trước điện, nói: “Toàn bộ sai lầm to lớn này, ta đây là người cầm đầu thì không thể không bước ra nhận lỗi, tránh cho Đế Tôn phạt lầm Tống Dao Nguyên Quân.”
Ngọc Đế chỉ hỏi vì sao? Hoành Văn mỉm cười cúi đầu nói: “Tất cả đều là lỗi của ta, trước đó ở luận pháp hội ta có cùng Tống Dao ~ à, là Quảng Hư Nguyên Quân đánh cược. Ta cho rằng Quảng Hư Nguyên Quân là thần tiên do cơ duyên mới được thăng tiên, đối với đạo pháp cũng không tinh thông, luôn luôn khinh thường hắn. Đạo pháp phật pháp trong luận pháp hội đều là bát đại tinh thâm, bất kính mà nói một câu, ta mỗi khi nghe, ngẫu nhiên đều cảm thấy buồn tẻ. Bởi vậy cùng quảng hư Nguyên Quân đánh cược, cược hắn ở trong luận pháp hội nhất định chống đỡ không được mà buồn ngủ. Quảng Hư Nguyên Quân lúc ấy vẻ mặt nghiêm túc, nói với ta ‘luận pháp hội chính là thời cơ tốt để lĩnh ngộ đạo pháp, Ngọc Đế ban thưởng cho ta tham gia, thật sự tiên ân dào dạt. Tiểu tiên nghe được một câu vui mừng còn không kịp, như thế nào lại ngủ!’ liền cùng ta cược ai thua sẽ phải tự mình đi xin Nguyệt Tỷ ba mươi vò rượu quế hoa. Lúc ấy Đông Hoa Đế Quân cũng ở đó, hắn là nhân chứng.”
Đông Hoa Đế Quân đưa tay áo lên che miệng ho khan một tiếng, nói: “Bẩm Ngọc Đế, tiểu tiên quả thật là nhân chứng. À, Kim Tinh nè, ta nhớ rõ, lúc ấy ngươi cũng ở đó, ngươi cũng làm nhân chứng đi, có phải hay không a? ——”
Thái Bạch Tinh Quân tuỳ tiện gật đầu nói: “Phải phải phải, tiểu tiên cũng làm nhân chứng. Làm...... Khụ, nhân chứng.”
Hoành Văn nói tiếp: “Quảng Hư Nguyên Quân khi cùng ta đánh cược thì nét mặt liền tỏ ra vẻ đạo mạo, ta thấy có chút khó chịu. Ai ngờ ở trong luận pháp hội, ánh mắt hắn sáng ngời, thẳng lưng ngồi ngay ngắn, ta sợ ta không đủ tình cảm và thể diện, xin không được ba mươi vò rượu quế hoa của Nguyệt Tỷ, nhất thời ham thắng thua......” Ho khan một tiếng, làm bộ vô cùng đau đớn nói: “Thấy Quảng Hư Nguyên Quân ăn hoa quả ăn thật là vui vẻ, liền lấy hai con sâu ngủ, cho vào trong hoa quả kia, vì thế liền......”
Nói tới đây, xoay người lại, vái chào ta: “Vô cùng xin lỗi, vạn lần không thể tưởng tượng được lại liên lụy Nguyên Quân phải gánh tội danh lớn như vậy, thật áy náy thật áy náy.”
Ta mắt thấy Hoành Văn thay ta gánh tội ôm vào người, suýt chút nữa lão lệ (nước mắt lâu năm) tuôn ra đầy mặt, làm sao còn nói được lời nào.
Nam Minh Đế Quân cùng Thiên Xu đều lặng lẽ không lên tiếng, Hoành Văn Thanh Quân xuất đầu gánh tội thay, Đông Hoa Đế Quân cùng Thái Bạch Tinh Quân làm nhân chứng, bác bỏ chính là nói ba vị Thượng Quân này đang bao che nói dối. Rồi lại tiếp tục tranh luận sẽ gây nháo loạn. Đương lúc căng thẳng, Vương Mẫu Nương Nương từ sau điện đi ra nói: “Bất quá là ở trong luận pháp hội chỉ ngủ một giấc, tuy có ảnh hưởng đến thể nghi (thể diện nghi lễ) của thiên đình, ai gia thấy tội này cũng không lớn đến như vậy. Luận pháp hội pháp đạo cao thâm, ai gia ngẫu nhiên nghe cũng thấy mệt mỏi, huống chi là Tống Dao. Chúng ta tu tiên quan trọng chính là tính cách thẳng thắn tự nhiên, khác với các pháp thể của Phật gia. Cái chúng ta tu gọi là tiêu dao (ung dung tự tại) đạo, cái bọn họ tu là buồn tẻ ngồi thiền. Ai gia cảm thấy không cần chiếu theo thể độ (nội dung thể chế) của bọn họ mà phạt. Ngọc Đế anh minh, nhất định có phán xét.”
Ngọc Đế quả nhiên anh minh, cuối cùng phán Hoành nhận tội lung tung dối gạt phạm thượng, phạt tiên bổng hai tháng, tĩnh tu suy ngẫm một tháng. Đông Hoa Đế Quân cùng Thái Bạch Tinh Quân bao che kiêm dối gạt phạm thượng, phạt bổng lộc nửa tháng. Bản tiên quân ngủ trong luận pháp hội ảnh hưởng thiên nghi, tự suy ngẫm hai tháng. Ngọc Đế nói: “Nghĩ ngươi thay Hoành Văn cùng Đông Hoa và Kim Tinh thụ phạt bổng lộc nên niệm tình, sẽ không phạt tiên bổng của ngươi.”
Ta hô to Ngọc Đế anh minh tiên ân dào dạt.
Vương mẫu tựa tiếu phi tiếu mà chậm rãi nói: “Khoan đã, ai gia nghe nói có vị tiên quân nào đó ở bờ sông Phạn Tịnh hô to rằng chỗ của Như Lai hào phóng, hoa quả mặc sức mà ăn, không giống chỗ của Vương Mẫu trên thiên đình, chỉ có mấy quả đào còn phái thiên binh canh gác, là nơi túng thiếu keo kiệt. Không biết ngươi có nghe nói qua không vậy, Tống Dao Nguyên Quân?”
Ta lấy làm cười.
Vì thế, bản tiên quân đành ở vườn đào tưới nước cho cây đào hết nửa năm.