Duyên Nợ Đào Hoa (Đào Hoa Trái)

chương 36

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Hoành Văn nói: “Pháp đạo hội sao, để đến lúc đó rồi nói sau. Trên trời một ngày bằng dưới trần một ngàn năm, từ giờ cho đến ngày pháp đạo hội bắt đầu, cố gắng kết thúc sớm chuyện ở đây, rồi quay trở về thiên đình.”

Ta suy nghĩ một chút, rồi than thở, rồi lại suy nghĩ một chút, lại kinh hãi: “Nếu Mệnh Cách lão nhân ở thiên đình bận việc, nhất thời không lưu ý quên béng chuyện nơi này trong hai ba canh giờ, vậy thì thật là khủng khiếp!”

Hoành Văn ngáp một cái: “Cũng không có gì nghiêm trọng, ngươi muốn làm thế nào thì cứ làm như thế đó là được.” Ta lặng lẽ nói: “Phải, có gì không ổn, cứ tùy tiện đẩy trách nhiệm, nói là Mệnh Cách chưa nói nên ta cũng không có chủ trương, dù sao cũng không cần phải gánh trách nhiệm.”

Hồ ly ở trên chiếc ghế bên cạnh góc bàn ngẩng đầu lên, nâng mí mắt nghiêng đầu liếc nhìn bản tiên quân, khinh thường mà xuy một tiếng trong lỗ mũi.

Bản tiên quân không so đo. Đứng dậy, khoanh tay nhìn ra ngoài cửa sổ, thong thả bước vài bước.

Hoành Văn nói: “Thiên Xu và Nam Minh, ngươi cứ đuổi theo đi. Dù Mệnh Cách có đến hay không, sớm muộn gì cũng phải đi theo họ.”

Vì thế, hai khắc sau, ta vác theo trang phục và toàn bộ đạo cụ xem tướng của đạo sĩ, cùng Hoành Văn bước ra khỏi cửa lớn của khách trên sông.

Hoành Văn đặt một thỏi vàng lên trên quầy, khiến cho chưởng quầy mặt mày hớn hở nhiệt liệt như mặt trời trong ngày mạt phục (ngày nóng nhất), thật ân cần mà đích thân tiễn đến tận cửa.

Hồ ly và sơn miêu đều muốn đồng hành. Bản tiên quân có chút thương hại, liền đồng ý. Sơn miêu nằm trên cái giỏ mây sau lưng bản tiên quân, ban đầu theo ý ta, lấy dây thừng cột hồ hy lại rồi dắt nó đi, như vậy thì thật thuận tiện. Hồ ly đôi mắt gằn đỏ mà nhìn chằm chằm ta, tỏ một vẻ mặt nghiêm nghị sỉ khả sát bất khả nhục (thà chết chứ không chịu nhục). Thiệt là, mới vừa rồi ngươi không biết xấu hổ mà nhìn Hoành Văn, ý nghĩ khi đó chỉ hướng về hắn, không nhớ đến bản thân vẫn còn là một hán tử. Cuối cùng, nhún nhường nhượng bộ, hồ ly cũng nằm trên cái giỏ mây sau lưng bản tiên quân, sơn miêu nằm ở tầng thứ nhất, hồ ly nằm ở tầng thứ hai. Hai con yêu quái này, suýt nữa làm gãy cái thắt lưng của bản tiên quân rồi.

Từ khách trên sông đến Chu gia độ chỉ cách có hai dặm đường. Cho đến khi ta chạy tới trước bến đò, từ xa nhìn thấy mấy bóng người đứng ở bến đò, trong đó có một bóng người cao gầy, quần áo cũng nhẹ nhàng phấp phới bay trong gió, đúng là Mộ Nhược Ngôn.

Xa xa một mảnh bạch thủy, mênh mông cuồn cuộn. Mấy chiếc thuyền nhỏ như một rừng lau sậy, nhẹ nhàng đến đây.

Mười năm tu luyện thật giống chiếc thuyền trên bến đò.

Ta cùng Nam Minh, Thiên Xu đều là tiên liêu không biết đã có bao nhiêu cái mười năm. Đương nhiên là đủ duyên phận ngồi chung một chiếc thuyền.

Khi ta đuổi tới bến đò, Đan Thành Lăng ánh mắt sáng như đao từ trong đám người lập tức bắn về phía này, ở trên người ta đảo qua, lại quét về phía Hoành Văn. Ta nghiêng mắt thấy Hoành Văn khách khí mà gật nhẹ đầu. Trái lại Mộ Nhược Ngôn thì nhìn về phía ta, ta chắp tay: “Thí chủ, thật trùng hợp.”

Đang nói, mấy chiếc thuyền thuyền đều cập vào bến. Bản tiên quân đi đứng nhanh nhẹn, mắt thấy Đan Thành Lăng cùng Mộ Nhược Ngôn bước lên một chiếc thuyền, lập tức sải bước nhanh về phía đó.

Người cầm lái nói: “Đạo nhân, thuyền này của ta là đưa nhị vị khách nhân đây sang sông đến bến đò Bình Giang ở Lô Dương, ngài muốn đi nơi khác xin mời tìm thuyền.”

Ta vung phất trần lên: “Đúng lúc đúng lúc, bần đạo cũng muốn đi Lô Dương.” Thấy người cầm lái nhìn ta, nhưng lại có chút khinh mạn không muốn nhìn, nên ta vội vàng dùng phất trần chỉ về phía sau: “Bần đạo và vị công tử này cùng đường, tính tiền đò chung với hắn.”

Phía sau khoang thuyền vang lên âm thanh, Hoành Văn đứng ở bên cạnh ta, ôn tồn nói: “Xin hỏi lão trượng, đến Lô Dương tiền đò là bao nhiêu?”

Người cầm lái lại thay đổi sắc mặt, vội khom thắt lưng gật đầu nói: “Không vội không vội, công tử thỉnh vào khoang thuyền ngồi trước, đợi đến nơi rồi đưa tiền cũng được.”

Ta ở bên khoang thuyền bằng cỏ, để cho Hoành Văn đi trước, rồi mới xoay người bước vào khoang thuyền cỏ. Trong khoang thuyền cỏ vô cùng đơn sơ, hai bên là hai tấm ván gỗ được làm từ cây xem như là ghế ngồi, chính giữa có đặt một chiếc bàn gỗ.

Đan Thành Lăng và Mộ Nhược Ngôn ở một bên, ta cùng Hoành Văn liền đến bên đối diện, ta đem cây gậy có bảng hiệu bằng mành đen đặt ở cạnh bàn, vừa muốn đặt phất trần xuống, liền thấy Hoành Văn đang muốn ngồi xuống tấm ván gỗ, vội hô một tiếng chậm đã. Đưa tay lau trên tấm ván cỗ, nâng lên nhìn, thật không bẩn. Nhưng tấm ván gỗ mất thăng bằng như vậy, như thế nào có thể để Hoành Văn ngồi. Ta vội đem cái giỏ mây sau lưng đặt trên bàn, từ bên cạnh sơn miêu lấy ra một cái bao giống như để đựng y phục, rồi mở lớp ngoài cái bao ra, đem y phục bên trong một phần nữa sắp xếp ngay ngắn lại, rồi một lần nữa bọc lớp ngoài của cái bao lại, bao thành hình dáng giống như một tấm đệm, đặt lên tấm ván gỗ. Còn giả vờ đưa tay tạo thành hình chữ thập rồi nói, “Công tử mời ngồi.”

Hoành công tử hàng mi khẽ động, vẻ mặt hưởng thụ, ngông nghênh mà ngồi xuống, sau đó rất có phong độ mà cầm chiếc phiến nói, “Ngươi cũng ngồi đi.”

Ta đưa tay tạo thành hình chữ thập nói: “Đa tạ công tử.” Rồi chậm rãi ngồi xuống tấm ván gỗ. Đan Thành Lăng cùng Mộ Nhược Ngôn cũng đã ngồi xuống phía đối diện. Ta có chút lo lắng mà nhìn hồ ly cùng sơn miêu, sợ hai con yêu quái này kiềm chế không được bổ nhào về phía Đan Thành Lăng báo thù. May mắn là chúng nó vẫn còn kìm nén được giận dữ, sơn miêu cuộn tròn người lại lui vào trong cai giỏ mây. Sống lưng hồ ly có chút nhấp nhô.

Một lát sau, lưng hồ ly bỗng nhiên cong lại, bản tiên quân tinh thần có chút run sợ, sau khi hồ ly cong lưng lại, thì lông mao cũng run run lên, một mạch chen vào khoảng trống trên tấm ván gỗ giữa ta và Hoành Văn, di chuyển đến bên cạnh Hoành Văn, nằm xuống.

Vì thế ta và Hoành Văn, cùng Đan Thành Lăng và Mộ Nhược Ngôn, cách nhau một cái bàn, đối diện nhìn nhau.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio