“Vô tình anh gặp em
Rồi vô tình thương nhớ
Đời vô tình nghiệt ngã
Rồi chúng mình yêu nhau”
- Puskin-
Từ sau lần trước khi Mục Nguyệt nói Mạc Khiêm Vũ anh vẫn còn là xử nam anh liền hết sức tránh mặt cô. Chính điều này lại càng thêm khẳng định điều cô nói là đúng.
Nhưng một chút rắc rối nhỏ lại bắt đầu diễn ra. Mục Nguyệt là chủ một tiệm hoa ở ngay trung tâm thành phố, việc buôn bán luôn rất đông khách vậy mà trong những ngày lễ hội tiệm hoa đông nhất cô lại thảnh thơi nghỉ dưỡng tại biệt thự ở ngoại ô mà bỏ mặc cửa hàng của mình cho nhân viên. Là chủ, cô cũng thấy hành động của mình thật không nghĩa khí chút nào, vì vậy Mục Nguyệt quyết định sẽ về thành phố quản lí tiệm hoa để san sẻ đỡ công việc cho các nhân viên đáng thương của mình.
Điều đáng nói ở đây là Mạc Khiêm Vũ, anh ta cứ khăng khăng không cho cô quay trở về thành phố, mặc cho cô có thuyết phục cỡ nào, mặc cho cả bà cụ cũng khuyên giải đủ điều mất sức chín trâu hai hổ cũng không thể lay chuyển quyết định của người đàn ông cứng đầu này.
“Không cho đi!”
“Cô đã nói sẽ ở đây chăm sóc cho bà tôi tới khi bà khỏi bệnh, bây giờ là lúc bà cụ sắp tiến hành phẫu thuật, cô đi thì chẳng phải mọi thứ đều công cốc sao. Tôi nhất định không cho cô đi”
“Bao nhiêu?”
Giơ năm ngón tay ra hiệu, thực ra cũng không đến mức đó, cô chỉ muốn cho người đàn ông ngang bướng này biết sợ mà rút lui thôi nhưng ai dè anh ta có năng lực chiến đấu mạnh hơn cô tưởng nhiều.
“Tôi cho cô gấp mười lần số đó, yêu cầu của tôi là cô phải ở lại nơi này không được phép rời đây nửa bước!”
“...”. Mẹ nó việc đó cô tự quản đi, chẳng lẽ tôi phải “đi” hộ cô sao.
“Thế nào đồng ý không”
“Mười lăm lần thì sao?”
Thuyết phục không thành công, người đàn ông nào đó đành phải đen mặt tránh sang một bên cho cô gái ra khỏi biệt thự. Đang trong đêm tối thế này anh không thể đánh thức bà mình dậy để hợp tác thuyết phục cô ở lại. Anh vẫn không quên cô là sinh vật hoạt động về đêm, trong đêm tối anh vô cùng mệt mỏi vì chuyện của công ty, năng lực chiến đấu gần về con số không, cô lựa chọn lúc này ra đi thì đúng là đã đánh trúng tử huyệt của anh, Mạc Khiêm Vũ chỉ còn biết nhìn theo bóng dáng ai đó đã đi xa mà trong lòng buồn bực muốn chết nhưng không có chỗ để mà phát tiết.
---
Đã ba ngày, cô ấy đã đi ba ngày!
Mạc Khiêm Vũ không ngừng đi lòng vòng quanh nhà, cái điệu bộ vừa đi vừa lụng bụng của anh khiến người bà kính yêu của mình cũng không thể nhịn nổi chóng mặt đỡ trán. Xem ra nếu bà không lên tiếng khuyên giải thì thằng cháu này nhất định không cho bà sống nữa.
“Cháu có thể đừng xoay qua xoay lại được không, ta nhìn mà chóng hết cả mặt. Nếu nhớ con bé thì lên thành phố thăm nó đi, nhìn cái điệu bộ như oán phụ khuê phòng đó còn ra thể thống gì nữa.”
“Ai nhớ cô ta chứ!... Mà sao cô ấy không gọi một cú điện thoại về nhà...”
Còn nói không nhớ, bà cụ lườm thằng cháu to xác mà ngốc nghếch không hiểu lòng mình. Đừng tưởng bà già này đã kẻm nhẻm mà không nhận ra hai đứa nhóc này hùa nhau lừa gạt bà, bà lại không nhìn ra chúng đang đóng kịch yêu đương sao? Nhưng khi sống chung với Mục Nguyệt không lâu bà đã nhận ra cô gái này từ trong xương tủy đã có tâm hồn rất thiện lương dịu dàng, hoàn toàn thích hợp với đứa cháu trai ngoài lạnh trong nóng của bà. Vì vậy bà cụ nhắm một mắt mở một mắt cứ vậy mà cho qua, hơn nữa còn hết sức vun vén cho hạnh phúc của cháu trai, chỉ hy vọng đứa cháu ngu ngốc trong chuyện tình cảm của mình có thể phá vỡ nỗi đau to lớn trong quá khứ của cháu dâu để hai đứa có thể sống hạnh phúc bên nhau.
Mạc Khiêm Vũ cũng không chú ý tới bây giờ trông anh có bao nhiêu ủy khuất, gương mặt xụ xuống không vui, tâm tình u uất không có chỗ phát tiết. Đã ba ngày nay anh không sao ngủ được, cứ đặt lưng xuống giường là lại tức giận, tối hôm đó cô gái kia cứ nhất quyết đòi đi mặc anh can ngăn, bây giờ đi rồi cũng chẳng thèm ngó xem tâm trạng anh ra sao, khó chịu cỡ nào, thậm chí cũng không gọi điện hỏi thăm sức khỏe bà cụ có tốt không...
Thực chất Mạc Khiêm Vũ không hề hay biết rằng tối hôm trước vừa rời khỏi nhà thì ngay sáng hôm sau Mục Nguyệt đã lập tức gọi điện hỏi thăm bà cụ, suốt mấy ngày này công việc ở tiệm hoa bề bộn nhưng chỉ cần rảnh rỗi lúc nào cô lại gọi điện nói chuyện với bà cụ lúc đó. Chẳng qua cô gọi lúc anh không có nhà mà đang bận rộn ở công ty thôi, bà cụ cũng không thèm nói lại với anh. Bà đang muốn cho đứa cháu trai khờ của mình nghẹn uất tới mức phải trực tiếp vác xác tới gặp cháu dâu hạ mình mời cháu dâu về nhà.
Chờ đến ngày thứ năm rốt cuộc Mạc Khiêm Vũ cũng bùng nổ! Và sự bùng nổ ấy có hệ quả là lúc này đây anh đang ngồi trong xe hơi đỗ trước cử tiệm hoa nơi cô đang làm việc và phóng tầm mắt quan sát mọi nhất cử nhất động của cô gái không tim không phổi vứt bỏ anh những...năm ngày không hỏi han một lời.
Nhìn cái điệu bộ cô ta tươi cười với khách hàng nam tới mua hoa làm anh nghẹn tới chết. Cô ta cũng chưa từng dùng cái vẻ mặt nịnh hót đó nhìn anh, vậy mà trước mặt một tên khách hàng mặt rỗ xấu xí cô ta lại có thể cười tươi đến như vậy. Cô ta có biết hay không vẻ ngoài của cô ta có bao nhiêu sức hút với đám đàn ông lang sói, chúng chỉ hận không một phát gặm cắn cô đến xương cũng chẳng còn, cho dù không nói được nhưng chỉ dựa vào bộ mặt họa thủy đó cũng thu hút biết bao nhiêu con sói đói rồi. Tên khách trước mặt là một ví dụ điển hình!!!
( Vị khách hàng nào đó: Oan quá!!! Tôi chỉ đến mua hoa tặng bạn gái thôi mà, sao dám đùa giỡn “người” của ngài chứ)
Mục Nguyệt thở một hơi thật dài, mấy ngày này khách hàng tới mua hoa tấp nập từ sáng tới tối. Dịp nghỉ lễ khiến lượng khách hàng đến đông tới mức cô chỉ hận mình không mọc thêm mấy cái tay trên người cho kịp tiến độ.
Thương hai nhân viên phải quanh năm thay cô lo liệu việc trong tiệm nên hai ngày trước cô quyết định cho họ nghỉ để có thời gian bên người yêu của họ, vì vậy mà lượng công việc ấy cô phải thay họ đảm đương, thật mệt tới mức thở không ra hơi, đã vậy vài ngày này có một tên đàn ông xấu xa cà phất cà phơ luôn tới tiệm làm phiền, hắn ta lải nhải theo cô không ngừng, có đuổi thế nào cũng không đi khiến tâm tình của Mục Nguyệt tồi tệ vô cùng. Cô thật hoài niệm mấy ngày thanh tịnh ở biệt thự ngoại ô với bà cụ và Mạc Khiêm Vũ.
Leng keng...
Tiếng chuông gió vang lên báo hiệu có khách tới, Mục Nguyệt nhớ rằng mình đã lật úp tấm biển báo hiệu đóng cửa rồi cơ mà.
Sao lại là anh! Nhìn thấy Mạc Khiêm Vũ lúc này tâm trạng vốn ủ ê của Mục Nguyệt tốt lên không ít!
“Đừng có hiểu nhầm, tôi chỉ tới mua hoa!”. Giọng điệu của anh không khỏi mang theo chút giận dỗi, cô nhìn thấy anh sao không có phản ứng gì, ít nhất cũng phải chạy đến bên anh chứ!
Mạc Khiêm Vũ hoàn toàn không nhớ rõ mình và Mục Nguyệt vốn không phải người yêu thật, cũng không thân thiết tới mức đó, nhưng không hiểu vì sao anh cho rằng việc cô phải vui vẻ chạy tới nép vào mình là điều hiển nhiên!
Rõ ràng họ còn vô vàn những khúc mắc nhưng cả hai người đều cho rằng việc ở bên đối phương là điều rất tự nhiên. Có lẽ họ đều không hiểu rằng hành động thân mật mà họ diễn cho bà cụ xem đã vô hình chung khiến họ có thói quen ở bên nhau tự nhiên tới mức họ không cho đó là sự tiến triển trong tình cảm mà chỉ là việc họ nên làm.
Có những lúc tình yêu đến thật bất ngờ, chỉ sự ỷ lại hay lệ thuộc lẫn nhau giữa hai người cũng có thể khiến họ nảy sinh tình cảm mà đôi bên không hề hay biết. Biện pháp vờ tha mà bắt của bà cụ cuối cùng đã có hiệu quả không hề nhỏ, đúng là gừng càng già càng cay!