“Vô tình nói một câu
Thế là em hờn dỗi
Vô tình anh không nói
Nên đôi mình xa nhau"
-Puskin-
Mạc Khiêm Vũ không phải là người đàn ông thích hoa cỏ, mặc dù không chán ghét nhưng bắt anh yêu thích đám bông màu sắc sặc sỡ thì một người đàn ông lạnh nhạt như anh không thể thích nổi. Nhưng để viện cớ cho hành động đến đây lúc này anh không thể nghĩ ra cái kế hay hơn ngoài việc nói mình muốn mua hoa.
“Gì cũng được!”
Mục Nguyệt không phải không nhận ra Mạc Khiêm Vũ vốn không thích hoa nhưng anh vẫn đến đây mua hoa để tặng cho người khác thì chứng tỏ đó phải là người vô cùng quan trọng với anh nên cô mới muốn hỏi.
Bà ngoại? Không thể nào, trong biệt thự hoa lá ngập tràn, sẽ không có chuyện đi mua thêm hoa mang về trong nhà cho vướng víu.
Bạn gái? Điều này rõ ràng có khả năng hơn, nhưng cô nhớ Mục Huyên đã nói Mạc Khiêm Vũ chưa từng dính líu tới bất kì cô gái nào, anh có đời tư trong sạch tới mức không thể tin được. Mục Huyên đã từng khẳng định chắc nịch với cô Mạc Khiêm Vũ chắc chắn có nuôi tình nhân, nếu không một người đàn ông anh tuấn đẹp trai lại giàu có phú khả địch quốc như anh sao lại đến giờ cũng không có bạn gái chứ. Trừ phi các chức năng sinh lí của người đàn ông này gặp trục trặc! Mục Nguyệt nhớ hình như anh ta có một người bạn là bác sĩ khoa tiết niệu thì phải?
“Cô hỏi nhiều thế làm gì cứ bó đại một bó đi, cô ấy hoa gì cũng thích!”
“Đúng vậy đấy, bạn gái tôi! Cô còn đứng đó làm gì, mau bó hoa cho tôi, tôi còn đem nó tặng cho...bạn gái...hừm”
Anh có bạn gái thật sao? Xem ra cô không nên tin lời con bé Huyên Huyên, chính miệng anh ta vừa thừa nhận rồi còn gì. Nhưng sao thấy khó chịu quá, có phải thời tiết hơi oi bức không? Cô và Mạc Khiêm Vũ chỉ đóng giả yêu nhau, anh muốn có bạn gái sao cô quản được. Huống hồ anh ưu tú thế kia!
Mạc Khiêm Vũ tức muốn xì khói, rõ ràng anh đã nói muốn mua hoa, cô lại suy luận ra việc tặng bạn gái làm quái gì chứ. Từ trước tới nay anh chỉ có duy nhất một người bạn gái là Mục Nguyệt cô, cho dù chỉ là giả nhưng anh thực sự chưa từng có kinh nghiệm yêu đương thì móc đâu ra bạn gái thật! Cô cũng đâu phải không biết điều này?( Biết mới lạ đấy)
“Sao lại xấu vậy, bó cũng không đẹp. Cô cố tình chọn hoa xấu cho tôi mất mặt trước...bạn gái hả?”
“Xấu...màu gì thấy gớm...hồng chẳng ra hồng trắng chẳng ra trắng...Mục Nguyệt, cô rõ ràng là đang trả thù tôi! Bó lại!!”
. Đây là hoa hồng phấn được không, đừng có dùng từ linh tinh.
“Sao cái giấy gói lại có màu xanh lá, cô không biết tôi ghét nhất màu xanh lá sao? Gói lại đi!!!”
“Chỉ cần tôi không thích thì cô ấy cũng không thích, cô nhiều chuyện làm gì, mau đổi”
Đủ độc tài! Đủ bá đạo! Coi như anh thắng!
“Khi không cô quấn ruy băng vào tay cầm làm gì, tôi ghét ruy băng, ẻo lả muốn chết. Cô bắt tôi đường đường là chủ một tập đoàn lớn lại mang trên tay bó hoa cuốn cái nơ đỏ chói này ra đường sao? Vứt cái ruy băng đó đi ngay!!!!”
“Có chuyện gì?”
Vèo...
Cô ta, cô ta ném hoa vào mặt mình!!!
Uất ức cộng thêm vài ngày không ngủ khiến nước mắt Mục Nguyệt rơi như mưa. Anh ta đang khi dễ cô, đừng tưởng cô yếu ớt thì có thể bắt nạt, cô mới không sợ đâu!
“Khóc...khóc cái gì...tôi...tôi chỉ muốn”
“Cô ngốc, tôi đâu biết bó hoa”
“đừng khóc, ngoan!”
Ôm cô gái nhỏ vào lòng, Mạc Khiêm Vũ nhận ra mình thật ngớ ngẩn. Tặng hoa gì chứ, anh vốn đâu có ý định mua hoa, chỉ muốn làm khó cô đôi chút cho bớt giận vì cô không chú ý tới mình mấy hôm nay thôi.
Mục Nguyệt thấy thật khó chịu, rõ ràng anh ta có bạn gái sao không tìm cô ấy đến gặp bà anh chứ, tìm cô làm gì, vừa dễ lộ lại có thể khiến cho bạn gái anh hiểu nhầm. Vậy mà cô còn ở đây lo lắng không biết mấy ngày này anh ăn uống có tốt không, đã tìm được người giúp việc mới chưa. Người bạn bác sĩ của anh từng nói với cô anh có chứng đau dạ dày khá nặng nếu ăn uống không cẩn thận rất dễ gây loét dạ dày. Nhưng giờ có vẻ cô lo lắng thừa rồi, anh đã có người lo cho mình, cô còn ở đây lo cho anh làm chi cho thừa.
Dùng dằng đẩy người đang ôm mình ra nhưng hai tay anh như hai gọng kìm cứ ôm chặt không buông làm cô không sao thoát được. Cái ôm của anh mang theo chút bá đạo lạnh lùng nhưng Mục Nguyệt lại cảm thấy thật ấm áp. Đã bao lâu rồi chưa có ai ôm cô như thế này? Hình như là từ ngày Lee mất!
“Nháo cái gì chứ... tôi chỉ nói có vài câu em đã khóc thành như vậy, nếu gặp khách hàng khó tính hơn một chút thì em chắc sẽ chạy vào phòng nghỉ khóc cả ngày luôn phải không?”
“Bà cụ nhớ em rồi, em còn không mau về gặp bà!”
“Chị. Em không làm phiền chứ?”
Tiếng nói của Mục Huyên phá vỡ cục diện lúng túng lúc này giữa hai người. Mục Nguyệt mượn cơ hội này đẩy Mạc Khiêm Vũ ra rời khỏi vòng tay anh. Hai tay Mạc Khiêm Vũ vẫn đang dơ lên không trung phác họa cảm giác vừa rồi ôm cô gái nhỏ trong lòng. Thoắt cái khi cô muốn rời bỏ vòng tay mình anh thật muốn cứ thế níu cô lại, cái cảm xúc tuyệt vời khi ôm người con gái này khiến tim của anh không khỏi đập mạnh. Đặt tay nơi trái tim mình, Mạc Khiêm Vũ khờ dại rốt cuộc cũng nhận ra, tim anh có chút hạnh phúc nho nhỏ. Tuy bây giờ không quá mãnh liệt nhưng chút ít cảm xúc mới lạ đó cũng đủ cho thấy anh đã bắt đầu có cảm giác với phụ nữ rồi!
“Em vừa tan làm tiện ghé qua chút xem có phụ được chị gì không, mấy ngày nay chị bận tới mức không có thời gian ăn cơm mà”
Ánh mắt của Mục Huyên mang theo ý soi xét khi nhìn khiến cho Mục Nguyệt hơi áy náy. Cô thừa biết Huyên Huyên có bao nhiêu yêu thích với Mạc Khiêm Vũ, thậm chí cái tình cảm đó còn cao quý hơn tình yêu, đó là sự sùng bái và tuân phục. Mục Huyên cao ngạo kiêu kỳ nhưng lại chịu cúi đầu trước người đàn ông khác, đây cũng là lần đầu tiên. Trước kia bất kì đối tượng nào được con bé chú ý, nó chỉ mất không quá một tháng để biến người đó thành bạn trai mình nhưng bây giờ Mục Nguyệt có thể nhận thấy con bé là thật lòng, nó thật lòng yêu Mạc Khiêm Vũ. Vậy mà người chị như cô lại dối lừa đóng giả làm bạn gái anh ta thậm chí vừa rồi cô vừa ôm anh! Nếu là cô khi thấy người mình yêu đang ôm chị gái mình cô cũng sẽ không chịu được huống chi người cao ngạo như Huyên Huyên.
“Chị, em không nhỏ nhen như vậy. Chị ủy khuất vì mấy ngày này em bận quá không tới thăm chị phải không. Em xin lỗi, công ty dạo này nhiều việc, em là trợ lí tổng giám đốc đương nhiên công việc ngập đầu. Nếu chị muốn em có thời gian rảnh bồi chị đi dạo thì phải dựa vào quyết định của Mạc tổng đây rồi, phải không Mạc tổng?”
Mạc Khiêm Vũ nhìn Mục Huyên, cái nhìn của anh mang theo chút đánh giá. Từ khi cô được chuyển tới làm trợ lí cho mình anh vốn theo thói quen đem lượng công việc lớn giao cho cô như đối với trợ lí cũ, đến lúc anh nhận ra việc này thì cũng là lúc cô gái trước mặt đã bắt đầu thích ứng và theo kịp tiến độ của mình.
Nói thực Mạc Khiêm Vũ cũng thấy Mục Huyên là một cô gái tài giỏi xinh đẹp, cô rất hiểu chuyện chứ không có mơ tưởng không thực tế như mấy cô thư ký quần là áo lượt trước, ở cô toát lên hơi thở của một mỹ nữ công sở hiện đại năng động và thông minh. Nhưng điều đó cũng chỉ làm anh thêm xem trọng cô hơn trong công việc chứ hoàn toàn không làm anh mảy may có cảm xúc trong tình cảm. Hơn nữa anh cũng không hề biết cô thích mình nên luôn đối xử với cô như với cấp dưới. Có lẽ cũng chính điều này đã kích thích Mục Huyên, nếu đối tượng mà cô yêu thích coi trọng cô quá dễ dàng thì chuyện này sẽ trở nên thật nhàm chán.
“Mục tiểu thư, cô tới đúng lúc lắm. Mấy ngày này bà ngoại tôi đang trong bệnh viện cần người chăm sóc. Ở thành phố này bà chỉ biết Mục Nguyệt, nên mấy ngày tới hy vọng cô có thể để chị mình tới bệnh viện chăm sóc bà tôi trước khi bà cụ làm phẫu thuật. Tôi sẽ trả cho cô ấy tiền phí điều dưỡng...”
“Ồ, Bà của Mạc tổng sao lại biết chị tôi, xem ra có nhiều việc tôi còn không rõ lắm thì phải, chị! Chị nói xem”
“Chuyện đó nói sau, Mục Nguyệt cô đi theo tôi! Bà cụ nhớ cô rồi!”
“Cô có ý gì? Cô đã hứa với bà cụ sẽ ở bên bà trong suốt kỳ điều trị sức khỏe bây giờ cô lại nháo lên nói bận, Mục Nguyệt cô đừng có quá đáng!”
“Được...uổng công bà tôi lo cho cô, cô lại vô ơn như vậy...”
Cơn giận của Mạc Khiêm Vũ không hề nhẹ, anh bước nhanh ra khỏi tiệm hoa sau tiếng két vang lên rất lớn của cánh cửa tiệm. Anh không ngờ cô gái đó lại vô lí tới như vậy, cô không nhớ lời hứa với anh đã đành nhưng với bà cụ, bà anh thương cô nhiều như vậy nhưng đổi lại cô lại xem bà thật phiền phức, cô ta không còn muốn chăm sóc bà nữa...
Nhìn bóng dáng của Mạc Khiêm Vũ khuất dần sau cánh cửa tâm trạng của Mục Nguyệt càng trầm xuống, cô biết có lẽ lần này là lúc tốt nhất để kết thúc chuỗi lừa gạt này. Trước khi trái tim cô đi quá xa, trước khi cô bắt đầu thích anh mà làm ra chuyện có lỗi với Mục Huyên. Nếu là trước kia cô thề sẽ không từ bỏ, dù có Mục Huyên cô cũng sẽ cùng con bé cạnh tranh công bằng vì cô không phải con rùa rụt cổ trong tình yêu nhưng giờ đây cô lấy đâu ra dũng khí để bắt đầu thích một người hoàn mỹ như anh. Cô là người con gái đã từng phải ngồi tù, mặc dù bị oan nhưng những năm tháng tù tội cũng đã khiến cô không còn ngạo khí như trước nữa, đau khổ khi mất tất cả đã bào mòn tự tin nơi cô thậm chí nó khiến cô mất luôn tiếng nói của mình, vậy thì sao cô dám có dũng khí thích một ai đó nữa đây. Người luôn mang trên mình vết thương quá khứ và khao khát trả thù như cô sẽ không thể mang đến cho ai đó hạnh phúc, yêu một người sẽ chỉ làm họ như sống trong địa ngục cùng với mình thôi.
“Chị, em thực thích Mạc Khiêm Vũ. Em nói thật đấy, đây là lần đầu tiên!”
Chị! Em sẽ không vì chị mà bỏ cuộc, em yêu Mạc Khiêm Vũ như trước đây em đã từng yêu Lee vậy, nếu trước đây em chỉ biết tuyệt vọng khi nhìn Lee đau khổ vì không thể cứu chị khỏi bóng ma quá khứ thì bây giờ em hoàn toàn có thể vượt qua chị để sánh đôi với Mạc Khiêm Vũ. Có lẽ chị nói đúng, chị bây giờ không xứng đáng được yêu ai đó vì chị đã giết chết Lee, dù chị không cố ý thì sự lạnh nhạt của chị cũng đã giết anh ấy, em sẽ không quên! Và chị cũng sẽ không bao giờ được phép quên người đàn ông đó!
Mục Huyên nhìn theo bóng dáng xiêu vẹo của Mục Nguyệt đang đổ trên vách tường trong tiệm hoa, trái tim cô băng giá, cho dù người trước mặt là chị mình cô cũng thấy chị ấy thật không xứng, không xứng có một tình yêu hoàn chỉnh. Người như chị ấy có lẽ phải vào địa ngục, chỉ có nơi đó mới chứa chấp nổi tội lỗi mà chị ấy đã gây ra!