Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chương : Hoa Điền Thác [ Rối ren nơi ruộng hoa ].
Nếu như ông trời cho Tư Đồ Ngu một cơ hội nữa..., chắc chắn nàng sẽ không lỗ mãng đá văng cửa như vậy, mà chờ một lát rồi mới đá! Thư phòng lớn như vậy, chỉ nhìn thấy Phán Quan đại nhân mặc trường bào màu vàng nhạt đang ngồi trên ghế nằm đàn hương, Minh Quân đang dạng chân ngồi trên đùi nàng, hai người quần áo xốc xếch, Minh Quân vạt áo còn bị mở ra toàn bộ, mơ hồ lộ ra cái yếm bên trong.
Chân thon dài quấn quít cùng một chỗ, Phán Quan ôm eo Minh Quân vùi đầu trong ngực nàng. Minh Quân nửa ngửa đầu, đôi mắt nhắm lại, đầu ngón tay luồn vào trong mái tóc màu nâu của Phán Quan, ngày thường mặt nhăn nhó lúc này lại nhuộm chút đỏ bừng, biểu tình như thống khổ như vui thích, quyến rũ dị thường! Cứ theo đà này, chờ lát nữa sẽ phát sinh cái gì, không cần nói cũng biết! Chỉ là, nửa đường lại xuất hiện một Trình Giảo Kim. Chân đá tung cửa của Tư Đồ Ngu còn chưa buông xuống, tư thế quái dị.
Nghe động tĩnh, hai người dừng lại động tác, đồng thời xoay đầu lại, Tư Đồ Ngu cũng sững sờ không di chuyển, hình ảnh dường như dừng lại. Suy nghĩ lúc này của Tư Đồ Ngu là: Lúc vừa đá cửa mơ hồ nghe tiếng rên rỉ quyến rũ dập dờn, này là của mặt than đi?
"Ngươi còn muốn nhìn bao lâu nữa?!" Không có chút xấu hổ hoảng loạn khi chuyện tốt bị cắt ngang, Minh Quân ôm lấy cổ Phán Quan, dựa trong ngực nàng lạnh giọng nói với Tư Đồ Ngu, khóe mắt còn có chút ướt át, đỏ ửng chưa kịp tan, trên mặt lại khôi phục dáng vẻ trước sau không thay đổi. Mà Phán Quan đại nhân thì nhanh chóng giúp người trong ngực chỉnh lại vạt áo tránh để cảnh xuân lộ ra ngoài, sau đó oán niệm nhìn thẳng Tư Đồ Ngu ở cửa, biểu tình kia là loại im lặng lên án, thật giống như đang nói: Ngươi không phúc hậu!
Lắc đầu, từ trong khiếp sợ khôi phục lại, Tư Đồ Ngu không khỏi tiếc nuối đứng thẳng người, hướng Phán Quan liếc mắt đưa tình, nói: "Ai nha, bổn tiên tới không đúng lúc a, thật sự áy náy sâu sắc!", "Nhìn ngươi thoạt nhìn không chút áy náy!" Phán Quan không chút lưu tình tại chỗ vạch trần người nào đó, bộ dáng tức giận ngược lại có mấy phần khả ái, Minh Quân đưa tay xoa càm trắng mịn của mình, cách không ( từ khoảng không) ném công văn cho Tư Đồ Ngu, "Mộ Dung Ly Túc ở hậu hoa viên, hôm nay mãn kỳ, hai người các ngươi mau rời đi đi."
"Chậc chậc, người hiểu ta cũng chỉ có Minh Quân!" Tư Đồ Ngu vui vẻ tiếp nhận công văn, nhếch miệng cười tà, "Bổn tiên không quấy rầy nữa, nhị vị cứ tiếp tục." Nói xong vô cùng tự giác săn sóc mà giúp đóng kỹ cửa thư phòng. Có công văn tựa như cầm lại khế ước bán thân, về sau rảnh rỗi lại đến nhân gian đi dạo, hắc hắc! Nhưng... Người vừa nãy trong phòng là mặt tê liệt sao, không nghĩ tới a không nghĩ tới a, nàng cũng có một mặt nóng bỏng như vậy a, Tư Đồ Ngu liếc nhìn cửa đóng chặt, bỗng nhiên nghĩ đến ngàn năm trước, lúc mình vẫn còn trong bụng mẹ, Mộ Dung Ly Túc có phải cũng từng cùng cái tên Mạc Dao kia thân mật, cùng hắn ôm hôn, thậm chí... Vốn tâm tình vui vẻ lập tức xuống thấp, trong lòng chua xót đau đớn, Tư Đồ Ngu xụ mặt, chậm rãi đi đến hậu hoa viên.
Bên trong thư phòng, Phán Quan ôm Minh Quân, đầu tựa trên vai nàng, buồn bực: "Ngươi nói, Tư Đồ Ngu kia cùng Ngự Thư của nàng cuối cùng có thể tu thành chính quả hay không a?"
"Khó nói. Trừ phi --- nàng vô lại như ngươi năm xưa." Khóe mắt Minh Quân lộ ý cười, Phán Quan ngẩng đầu nhìn nàng, thần thái sáng láng: "Ngươi là khen ta đó sao?" Khi nói hai tay cũng không an phận đưa vào trong vạt áo trước ngực mỹ nhân, mỹ nhân bắt lại móng vuốt, mắt phượng nguy hiểm nheo lại, "Ta chút nữa quên mất, giữa chúng ta hình như còn một số việc chưa xử lý nha, có người nói trước đó ngươi đi nhân gian gặp rất nhiều yêu tinh muội muội, ở chung thật vui vẻ gì gì đó, đoạn thời gian ở dương gian, ngươi --- không phải nên khai báo với ta một chút sao?"
Thân hình Phán Quan đại nhân run lên, cười gượng, bỗng vỗ tay một cái, như nhớ ra chuyện lạ nói: "Ai nha, thiếu chút nữa ta quên, Mạnh Bà mới mở tửu lâu, ta còn chưa đi thị sát nha."
━━━━━━
Trong hậu hoa viên, sắc đỏ kéo dài vô tận. Mộ Dung Ly Túc một thân bạch y tươi đẹp động lòng người giữa vùng đỏ tươi bao la. Mạn Châu Sa Hoa nở hoa không mọc lá, rễ cây đan bện vào nhau. Mộ Dung Ly Túc vén tay áo lộ ra nửa đoạn cánh tay mảnh khảnh trắng nõn, cầm lấy cây kéo đen chỉnh cành, khom lưng ở trong bụi hoa tu chỉnh những nhánh cây chằng chịt, chặt chẽ, phía sau như phát ra ánh sáng nhu hòa, vạt áo trắng thuần xẹt qua cánh hoa huyết sắc, nhưng một hạt bụi cũng không nhiễm lấy. Tư Đồ Ngu cách bụi hoa nhìn thấy nàng chăm chú, mặt mày mỉm cười, đáy lòng lại nhàn nhạt chua xót yếu mềm.
Nữ tử tốt đẹp như thế, lại không thuộc về ta.
Tư Đồ Ngu đến gần Bạch y mỹ nhân ở giữa bụi hoa, ngửi lấy hương hoa lan quen thuộc. "Đại nhân, đã độ hết một trăm vong hồn rồi sao?" Ly Túc nghe tiếng bước chân phía sau, chậm rãi nhếch miệng. "Ừm." Tư Đồ Ngu cười ngắt xuống một đóa hoa diễm lệ, "Hiện tại đến đón ngươi về nhà."
Mộ Dung Ly Túc cắt xuống một cành kết sai, đứng dậy, quay đầu, liền thấy Tư Đồ Ngu đứng mỉm cười trước mặt, áo khoác sa mỏng màu lam nhạt nhuộm một vầng sáng nhàn nhạt, mặt mày tuấn tú, ôn nhu lưu luyến. Mộ Dung Ly Túc đột nhiên cảm thấy nàng... vẻ ngoài thật đẹp. Gió nhẹ vi vu, bụi cành chập chờn. Nhánh hoa đung đưa hương thơm tràn ngập, câu lấy lòng người.
Trong vạn điểm hồng quang, người kia cười nhẹ đưa đến một cành hoa, khẽ nói với nàng: "Ngươi xem, thật đẹp a." Mộ Dung Ly Túc ngẩn ngơ. Cảm giác quen thuộc lại xa xôi kéo đến, trong nháy mắt bắn trúng sợi dây nơi đáy lòng. Chậm rãi, trong mắt nàng dâng lên sương mù, cảnh tượng trước mắt bỗng thay đổi, thân ảnh Tư Đồ Ngu cùng một người khác trùng điệp.
Trong ánh sáng tử sắc nhàn nhạt, nam tử tuấn tú mặc trường bào ôn nhu nhìn nàng.
"Túc nhi, ngươi xem, hoa này thật đẹp a."
"Túc nhi, đóa hoa này tặng cho ngươi có được không?"
Mạc Dao...
Mộ Dung Ly Túc chợt si ngốc đến gần nam tử kia, vươn tay chạm lên mặt hắn. Thật sự, là ngươi sao? Ngón tay trắng nõn của nàng run rẩy, tinh tế vuốt ve khuôn mặt hắn, mũi hắn, môi hắn...
"Hồ Ly, ngươi ăn đậu hũ của ta!" Lúc này, nam tử bỗng nhiên mở miệng, lại là thanh âm của Tư Đồ Ngu. Mộ Dung Ly Túc cả kinh, trong ánh mắt khôi phục thanh minh, hình ảnh chung quanh biến trở về trong biển đỏ, mà trước mặt là vẻ mặt oán giận của Tư Đồ Ngu, tay của mình còn phủ trên gò má nàng! Nhanh chóng thu tay về, Mộ Dung Ly Túc xoay người đi ra ngoài. "Không còn sớm, chúng ta hồi phủ đi!" Thanh âm trong trẻo lạnh lùng, nhưng nhịp chân hốt hoảng bán đứng tâm tình của nàng. Tư Đồ Ngu bước nhanh theo sau.
"Này, vừa rồi ngươi nhìn ta thành người nào?" Tư Đồ Ngu ồn ào đi theo sau Mộ Dung Ly Túc.
"Không có!"
"Không có? Không có thì ngươi nhìn ta chằm chằm làm gì?"
"Nói bậy!" Mộ Dung Ly Túc trả lời một câu, bước nhanh hơn về phía trước.
"Ngươi khẳng định nhìn ta thành Mạc Dao đi!" Tư Đồ Ngu ở sau lưng nàng hô.
Mộ Dung Ly Túc bỗng dừng lại bước chân, xoay người nhìn Tư Đồ Ngu, ánh mắt hờn giận, gần như quát lớn: "Không cho ngươi nói đến hắn!" Tư Đồ Ngu cũng dừng lại, hất càm lên, "Vì sao không thể nói? Hắn là người yêu cũng không phải cừu nhân của ngươi!"
Trong lúc nhất thời, thế giới an tĩnh lại. Mộ Dung Ly Túc nhìn chằm chằm Tư Đồ Ngu, Tư Đồ Ngu cũng không muốn tỏ ra yếu thế. Hai người không nói gì đối diện nhau, ai cũng quật cường đứng đó, giống như hai hài tử giận dỗi. Qua hồi lâu, Tư Đồ Ngu rũ mắt xuống, thấp giọng mắng: "Đứa ngốc."
Nàng đi đến bên cạnh Bạch y mỹ nhân, thanh âm êm dịu, mang theo thương tiếc: "Hắn không muốn nhìn thấy ngươi như vậy."
Mộ Dung Ly Túc bỗng nhiên run lên, trong mắt lóe lên thần sắc phức tạp: "Ngươi..."
"Được rồi, ngoan, theo ta về nhà." Tư Đồ Ngu nhếch miệng lên, nắm lấy tay nàng.
"Này!" Mộ Dung Ly Túc giãy giụa. Tư Đồ Ngu nắm lấy tay nàng, dùng bàn tay bao phủ thật chặt, cười tà mị: "Coi như bồi thường ngươi vừa rồi khinh bạc ta.", "Ngươi... Vô lại!" Mộ Dung Ly Túc thấp giọng mắng một tiếng cũng không giãy giụa nữa, mặc cho người kia nắm, cảm thụ lòng bàn tay ấm áp, mềm mại.
Hoàng hôn mông lung, hoa điền cạnh bên, Tư Đồ Ngu lôi kéo người phía sau dần dần đi xa. Dưới ánh hoàng hôn, người bị nắm tay hiện ra gò má ôn nhu xinh đẹp, chậm rãi nở nụ cười. Dưới chân hai người, hai cái bóng kéo dài đan cùng một chỗ.
━━━━━━
Mộ Dung Ly Túc: ヾ( ・'⌓'・)ノ゙Tư Đồ Ngu, ngươi làm càn!
Tư Đồ Ngu: ( cười tà (๑♡♡๑)) Ngươi cho ta hôn một cái ta sẽ không làm càn nữa.
Mộ Dung Ly Túc: (。・ω・。) Vậy cho phép hôn một cái.
Phật Tổ: ( đột nhiên xuất hiện (◞ꈍ∇ꈍ)◞) Trước khi hôn có phải nên dùng một thanh kẹo cao su không? ( mặt hướng khán giả, mỉm cười (≧∀≦) ) Kẹo cao su mũi tên xanh ( doublemint), hương thơm tươi mát giúp ta gần nhau hơn.
Tư Đồ Ngu: (;¬д¬) ... Tiểu Tam, cắn hắn!
Tiểu Tam: ι(`ロ')ノ Vượng!