Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chương : Nguyệt dạ mê tình ( đêm trăng mê tình).
Phong ba đã qua, sinh hoạt dường như trở lại bình thường. Nhưng lại dường như có chút bất đồng, chí ít Mộ Dung Ly Túc cho là như vậy. Ví dụ như, nàng phát hiện mình bắt đầu để ý lời nói của Tư Đồ Ngu. Ví dụ như, Tư Đồ Ngu càng lúc càng ồn ào. Lại ví dụ như ---
Lúc ăn cơm:
"Ly Túc, ngươi thích ăn đồ ăn nào? Hình như ngươi không thích ăn thịt á, Hồ Ly không phải rất thích ăn thịt gà hay thịt thỏ sao? Đây, nếm thử con cá này, là ta tự mình làm, thử xem có ngon hay không?" Tư Đồ Ngu cười híp mắt gắp một miếng thịt cá bỏ vào trong bát Mộ Dung Ly Túc, "Trước kia Mạc Dao có từng làm thức ăn thế này cho ngươi hay không a, hắn làm thức ăn có ngon không? Ừm, về sau ngươi muốn ăn cái gì cứ nói với ta, ngàn vạn lần không nên khách khí a, ai nha, đừng quá cảm động, bổn tiên du lịch phàm trần đã từng ăn khắp đại giang nam bắc, làm mấy món ăn đơn giản này chỉ là chuyện nhỏ, a? Ngươi đừng chỉ nhìn ta a, coi như là thần tiên cũng phải ăn cơm nha! Ngươi nhìn ta thôi cũng có thể no sao...?!"
Lúc thị sát Duyên điền:
"Aiz, Ly Túc Ly Túc, ngươi mau nhìn, cây kia không phải là Cổ Tâm Lan cùng biểu ca của nàng sao, ha ha, mọc thật tốt a. Ai nha, đã có nụ hoa rồi, không lâu nữa sẽ nở hoa nha. Chậc chậc, hành động thật nhanh, mới bao lâu đâu chứ, có cơ hội ta lại đi một chuyến đến Kỳ Thủy Trấn thăm bọn họ, không chừng khi đó hài tử của bọn họ đã ra đời rồi, ngươi nói có đúng không? Hài tử kia nhất định rất khả ái, ôi chao, Ly Túc ngươi thích tiểu hài tử không, đúng rồi, lúc nhỏ bộ dáng Ly Túc như thế nào, ngươi và Mạc Dao là từ nhỏ quen biết, thanh mai trúc mã sao?"
Lúc phê duyệt công văn:
"Ai nha, sắp đến ngày hội Bàn Đào rồi. Thật sự đáng ghét, ta tân tân khổ khổ trồng Hảo Hợp quả lại phải đem làm cống phẩm đưa đi. Ly Túc ngươi nhìn công văn này một chút, cái gì 'khắp chốn chờ mong, khắp chốn vui mừng', lão đầu tử Thần Đế thật biết cướp đoạt mồ hôi nước mắt nhân dân, hừ! Cũng may yến hội làm không tệ, ngự trù của thiên đình nấu ăn tạm được, ôi, Hồ Ly ngươi biết không, thiên đình có một vũ sư tên là Mẫn Lan, nàng là biểu muội bà con xa của ta, nhảy múa rất đẹp! Hội Bàn Đào ngày đó nhất định sẽ cống hiến một màn, ha ha, đã lâu không nhìn nàng nhảy múa. Ôi, Hồ Ly, ngươi biết nhảy múa không? Hồ Ly tinh bình thường đều biết nhảy múa, ngươi có từng nhảy múa cho Mạc Dao xem không a? Nam nhân đều thích nhìn mỹ nữ nhảy múa. Này, biểu tình ngươi là thế nào? Ách, ngươi ngươi ngươi, ngươi vừa trợn mắt với ta sao?! Ta nói ngươi biết, làm một vị mỹ nữ khí chất phiên nhiên, ngươi không thể.... Này, ngươi đừng đi a."
Dưới ánh trăng, Mộ Dung Ly Túc một thân bạch y nhẹ nhàng bước nhanh ra khỏi Phồn Vụ Các, cũng không quay đầu hướng tẩm viện của nàng, Tư Đồ Ngu đi phía sau một người líu ríu.
"Ngươi có thể an tĩnh một chút hay không?" Rốt cuộc không nhịn được, Mộ Dung Ly Túc dừng chân, xoay người nói với người đi phía sau nàng không ngừng líu lo, "Từ ngày chúng ta hồi phủ đến bây giờ, miệng của ngươi chưa từng khép lại."
Ai nói chứ, lúc ngủ ta không có mở miệng. Tư Đồ Ngu thấp giọng nói, sau đó cười đến gần, "Ngươi là trách ta nói nhiều hay bất mãn ta nhắc đến Mạc Dao?", "Ngươi... đừng có một tấc tiến một thước." Mộ Dung Ly Túc mắt đẹp nén giận.
Là tức giận sao, nàng không biết. Hai chữ Mạc Dao này nàng vẫn không muốn đề cập đến, chỉ nghĩ đến cũng sẽ đau lòng khó chịu đựng, nhưng mấy ngày nay liên tiếp bị Tư Đồ Ngu dùng giọng điệu đương nhiên mỗi ngày nói bên miệng, muốn mặc kệ cũng không được, muốn chạy trốn cũng không xong. Tựa như bị người buộc đi đối mặt với đoạn hồi ức không muốn nhớ. Mộ Dung Ly Túc tâm phiền ý loạn, cũng không biết nên phát tác như thế nào.
"Này, cần gì phải thế." Tư Đồ Ngu vẻ mặt ủy khuất đến gần nàng, nắm chặt lấy tay người bên cạnh xoa xoa. Phát hiện bản thân càng ngày càng thích nắm tay Mộ Dung Ly Túc rồi, cảm giác ngọt ngào, mềm mại kia, tuyệt không thể tả.
Mộ Dung Ly Túc bị nàng nắm tay bỗng dưng run lên, cảm giác kỳ dị lan khắp toàn thân, nàng chợt dùng sức tránh thoát, thanh âm băng lãnh: "Tư Đồ Ngu, nhẫn nại của ta có hạn, ngươi và ta chỉ cùng nhậm chức một chỗ mà thôi, chuyện của ta không liên quan đến ngươi, về sau không cho ngươi ở trước mặt ta nhắc đến Mạc Dao nữa, ngươi...", "Này, Hồ Ly, ngươi có phát hiện một chuyện?", Tư Đồ Ngu cắt ngang lời nói giả vờ lạnh lùng của nàng, trên mặt là thần sắc nghiêm túc cùng nhu hòa chưa từng có. Chăm chú nhìn Mộ Dung Ly Túc thật sâu, tựa như muốn nhìn thấu nàng, Tư Đồ Ngu thong thả mở miệng: "Lần này nhắc đến hai chữ Mạc Dao, trong mắt ngươi không còn tuyệt vọng oán hận nữa."
Lời nói của Tư Đồ Ngu như sét đánh ngang tai, Mộ Dung Ly Túc giật mình lui về sau một bước.
Không còn tuyệt vọng oán hận. Nàng sao có thể không hận, nhưng, vì sao... Đầu óc Mộ Dung Ly Túc đột nhiên trống rỗng, tâm tư hỗn loạn. Nàng lảo đảo xoay người, hốt hoảng rời đi. Tư Đồ Ngu ở phía sau nàng, nở nụ cười thản nhiên. Nụ cười kia ẩn vào bên trong trăng sáng, có vài phần thê lương. "Tại sao lại có Hồ Ly si tình như vậy." Tư Đồ Ngu thấp giọng thì thào, ngẩng đầu nhìn ánh trăng đêm nay phá lệ sáng ngời, bỗng nhiên thần sắc biến đổi.
Hôm nay là mười lăm! Mỗi tháng đêm mười lăm, ánh trăng là cường thịnh xinh đẹp nhất, rất nhiều người tu hành thừa dịp này tu luyện, hấp thu Âm Hoa. Mộ Dung Ly Túc là Hồ Ly, bộ tộc Hồ Ly sùng bái ánh trăng, đối với bọn họ không gì sánh được với ánh trăng tinh khiết bổ dưỡng ngày mười lăm. Cho nên mỗi tháng đêm mười lăm Mộ Dung Ly Túc sẽ trở về phòng mình ngồi nhập định, tinh chế nội đan cho đến bình minh.
Được rồi, Tư Đồ Ngu không muốn thừa nhận nàng từng nhiều lần ở bên ngoài nhìn lén Mộ Dung Ly Túc, tuy có kết giới ngăn trở cái gì cũng không thấy được. Chỉ là hiện tại, lòng Tư Đồ Ngu có chút bận tâm. Tu hành nhập định, yêu cầu trước tiên phải bày trừ tạp niệm, vong tình vong ngã ( quên tình cảm, quên bản thân). Trước đó Mộ Dung Ly Túc ma tính đột phát, tâm linh hao tổn, nội lực còn chưa hồi phục hoàn toàn, thêm vừa rồi tâm tính đại loạn, nếu như gượng ép tu luyện... chỉ sợ sẽ nguy hiểm. Tư Đồ Ngu bắt đầu hối hận vừa rồi lại cố ý nói với nàng những lời đó.
━━━━━━
Ly Ưu Cư.
Mộ Dung Ly Túc ngồi trên giường, trên trán thấm ướt một tầng mồ hôi. Từ lúc nãy đến giờ, nàng vẫn không cách nào bình tĩnh trở lại, trong đầu không ngừng xuất hiện một ít hình ảnh vụn vặt, có ở Hồ sơn hoa nở khắp nơi, có khuôn mặt ôn nhu như ngọc của Mạc Dao, dĩ nhiên còn có nụ cười tà mị của Tư Đồ Ngu. Tối nay thật sự không nên tu luyện, nhưng nàng khẩn cấp muốn dùng nhập định quên đi sự tình trước mắt, nói cho cùng, chỉ là bốc đồng trốn tránh mà thôi.
Aiz, ta khi nào học được tùy hứng thế này. Mộ Dung Ly Túc mở mắt ra, lau đi tia máu nơi khóe miệng, cười khổ.
Ánh trăng sáng ngời từ ngoài cửa sổ chiếu vào, trong phòng lập tức sáng như ban ngày. Mộ Dung Ly Túc thầm kêu không tốt. Thường ngày vào lúc này, nàng đã hoàn toàn nhập định, linh lực vận hành quanh thân, chờ giờ tý ánh trăng đại thịnh soi sáng, nội đan hấp thu khí độ thuần âm của ánh trăng, tăng cao tu vi. Nhưng bây giờ... Mộ Dung Ly Túc nổ lực áp chế khí tức cuộn trào trong cơ thể, vừa lúc đó, nàng nghe thấy tiếng bước chân từ xa đến gần, là của Tư Đồ Ngu. Trong tiềm thức Mộ Dung Ly Túc hiện giờ không muốn gặp nhất chính là nàng, lại hết lần này đến lần khác là người này. Sóng nhiệt từ bụng trào lên, Mộ Dung Ly Túc kêu rên một tiếng, khí tức hoàn toàn hỗn loạn.
Tư Đồ Ngu ở bên ngoài kết giới bồi hồi một lúc lâu mới quyết định tiến vào. Bởi vì nàng thấy được kết giới không ổn định, vừa rồi đột nhiên ba động cực đại, nghĩ thầm nhất định Mộ Dung Ly Túc đã xảy ra chuyện, dưới tình thế cấp bách tụ lực phá trừ tầng kết giới kia, nhanh tiến vào phòng ngủ của nàng. Đẩy cửa ra, chỉ thấy sắc mặt Mộ Dung Ly Túc ửng hồng quỵ ngồi trên giường, một tay chống trên mặt giường, một tay nắm chặt trước ngực, từng ngụm từng ngụm thở phì phò. Tư Đồ Ngu nhíu mày, chuyện không muốn xảy ra cũng xảy ra. Nàng mấy bước đi đến bên giường, dùng tay áo nhẹ nhàng lau đi mồ hôi trên trán Mộ Dung Ly Túc, nửa đau lòng nửa oán trách: "Ngươi nha, tâm không tĩnh cũng đừng miễn cưỡng. Cảm giác thế nào rồi, vẫn ổn chứ?"
Mộ Dung Ly Túc nghe thấy tiếng ngẩng đầu, con ngươi như mực bịt kín một tầng sương mù. Tư Đồ Ngu chạm vào làm nhiệt khí trong cơ thể nàng tăng thêm mãnh liệt, hầu như không cách nào khống chế. Nàng cố gắng thanh minh, đẩy ra cánh tay phủ trên trán nàng của Tư Đồ Ngu, nói: "Ngươi, ngươi nhanh rời khỏi đây, đừng chạm vào ta." Mộ Dung Ly Túc cố gắng khiến âm điệu mình trở nên bình thường, nhưng lời ra khỏi miệng, thanh âm tựa như lúc động tình ẩn nhẫn rên rỉ câu người như vậy! Tư Đồ Ngu ngẩn ra, thân thể muốn mềm nhũn.
Nàng nhớ đến trước kia đến nhân gian để kết tơ hồng của Phong Lâm Quốc Quân, từng không cẩn thận nghe thấy hắn cùng phi tử thân thiết, lúc đó phi tử một câu: "Ưm - Đừng chạm vào người ta, thật đáng ghét." Cùng với giọng nói lúc này của Mộ Dung Ly Túc có chút tương tự! Chậc chậc, quả nhiên là Hồ Ly! Ách, không đúng, lúc này là lúc nào rồi Tư Đồ Ngu ngươi còn suy nghĩ cái gì đó a! Tư Đồ Ngu lắc lắc đầu, nắm lấy tay Mộ Dung Ly Túc, hai ngón tay đặt trên cổ tay nàng. Hồ Ly này, quả nhiên không ổn! "Ly Túc, rốt cuộc ngươi làm sao vậy? Tẩu hỏa nhập ma sao?" Tư Đồ Ngu lo lắng hỏi.
Làm sao vậy, còn không phải là do ngươi! Lẽ nào muốn ta nói đã động tình vô cùng rồi sao! Mộ Dung Ly Túc thở phì phò, lần đầu tiên ở trong lòng nhổ nước bọt một cái. Hồ Ly ở đêm trăng tròn vốn rất dễ động tình, trước giờ tu hành nàng luôn lấy nội lực áp chế, nhưng Tư Đồ Ngu xông vào làm đêm nay sinh ra ngoại lệ, cái loại dục vọng mãnh liệt khi nàng tiếp cận càng trở nên không thể khống chế, Mộ Dung Ly Túc giãy giụa muốn tránh khỏi Tư Đồ Ngu, bất đắc dĩ hiện tại một chút sức lực cũng không có.
Ngón tay lành lạnh của Tư Đồ Ngu chạm vào cổ tay nàng, cúi đầu ngưng thần nhè nhẹ đêm linh lực rót vào, không có phát hiện thần sắc Mộ Dung Ly Túc càng lúc càng mê loạn. Lòng bàn tay ấm áp, ươn ướt chạm lấy gò má nàng, Tư Đồ Ngu vô cùng kinh ngạc, quay mặt qua, trên môi lập tức chạm phải thứ càng mềm mại, ấm áp hơn.
Mộ Dung Ly Túc nhắm mắt lại, lông mi thật dài đảo qua tầm mắt Tư Đồ Ngu, cánh môi mềm mại kề sát Tư Đồ Ngu, đầu lưỡi tinh xảo ở khớp hàm nàng từng chút từng chút không nhẹ không nặng liếm láp, mang theo từng đợt rung động tê dại. Tư Đồ Ngu đỏ mặt, muốn lên tiếng ngăn cản, không nghĩ đến Mộ Dung Ly Túc nhân cơ hội đem đầu lưỡi thơm mềm tiến vào, nàng khẩn cấp tìm đến đầu lưỡi Tư Đồ Ngu, khuấy động, quấn quýt cùng một chỗ.
Hai người thở dốc càng lúc càng lớn, Tư Đồ Ngu ngửi thấy mùi thơm nồng đậm tản mát từ thân thể Mộ Dung Ly Túc, nhịp tim rối loạn, toàn thân khô nóng. Nàng không biết tại sao luôn lạnh nhạt lại trong lúc bất chợt nhiệt tình như lửa, nhưng nàng hiểu loại khác thường này có liên quan đến ánh trăng đêm nay. Tư Đồ Ngu mở mắt, thấy dung nhan tuyệt mỹ gần trong gang tấc, thấy lông mi rung động của nàng cùng má hồng như nắng chiều. Không kịp ngăn cản liền xảy ra chuyện! Tư Đồ Ngu cố gắng kêu gọi lý trí của mình, mạnh mẽ xoay mặt, tránh đi nụ hôn quấn quýt của Mộ Dung Ly Túc, kêu gào: "Hồ Ly, ngươi dừng lại cho ta!"
Mộ Dung Ly Túc giật mình nhìn về phía nàng, thần sắc mê lý, đôi môi nhỏ nhắn sưng đỏ kiều diễm ướt át. Tư Đồ Ngu suýt chút nữa tan nát lý trí.
Đưa hai tay đè lấy bả vai của Mộ Dung Ly Túc, Tư Đồ Ngu không ngừng ở trong lòng tự thôi miên: Ta là Liễu Hạ Huệ, ta là Liễu Hạ Huệ, ta là Liễu Hạ Huệ... Sau đó hạo nhiên chính khí ( cương trực thẳng thắn) nói với nàng: "Hồ Ly, ngươi thanh tỉnh một chút, bổn tiên dù sẽ không lợi dụng lúc người khác gặp khó khăn, nhưng bổn tiên là hảo thanh niên khí huyết phương cương ( tinh lực mạnh mẽ). Ngươi đừng ỷ vào mình không tỉnh táo liền... này, ngươi làm gì thế, ưm..." Người trong mê loạn hiển nhiên không nghe lọt Tư Đồ Ngu nói cá gì, ôm lấy cổ nàng kéo xuống, môi lưỡi tiếp tục quấn quýt cùng một chỗ, sợi dây trong lòng Tư Đồ Ngu đứt đoạn, một tay ôm chầm eo Mộ Dung Ly Túc, cúi đầu nghiêm túc hôn vưu vật quyến rũ trong lòng.
Đã như vậy, thì đừng trách ta.
"Ưm---" Một tiếng rên rỉ trầm trầm từ giữa răng môi tràn ra, Mộ Dung Ly Túc cắn môi dưới, đôi mắt nhắm chặt. Mồ hôi dọc theo gương mặt lướt qua cái cằm xinh đẹp tinh xảo, lại xuống chiếc cổ trắng nõn, biến mất trong áo ngủ bạch sắc lỏng lẻo.
Tư Đồ Ngu đem nàng ôm ở trên giường, vùi đầu vào cổ nàng, nhẹ nhàng gặm cắn da thịt trắng nõn thơm mềm, khí tức rối loạn phun trên da thịt mẫn cảm gây lên từng trận run rẩy, Mộ Dung Ly Túc ngực phập phồng, ngón tay nắm lấy bả vai Tư Đồ ngu trắng bệch, khóe mắt ướt át. Tư Đồ Ngu thẳng người lên cách xa người trong lòng, hơi lạnh không khí tiến vào không gian vốn dán chặt nhau, Mộ Dung Ly Túc bất mãn gần kề nàng uốn éo người. Tư Đồ Ngu nhếch miệng, bàn tay chậm rãi hướng vạt áo nàng.
Tuy nói lần đầu tiên dưới tình huống này phát sinh quan hệ với Mộ Dung Ly Túc thật không lãng mạn, hơn nữa không chừng hôm sau nàng sẽ bị đánh chết, nhưng mà, ai bảo Mộ Dung Ly Túc là người cả đời này nàng nhận định, dù chưa nói ra miệng nhưng thật ra trong lòng nàng đã sớm không khanh không cưới rồi, bây giờ như vậy xem như nàng lợi dụng lúc người khác gặp khó khăn, dù sao nàng cũng không tự cho mình là chính nhân quân tử.
Kéo ra nút buộc thứ nhất, áo mở rộng, lộ ra cái yếm màu vàng nhạt bên trong. Hô hấp của Tư Đồ Ngu dồn dập, tay khẽ run lên, đang muốn cởi bỏ nút thứ hai, tình huống bỗng sinh biến. Cái gì gọi là làm việc tốt thường gian nan, Tư Đồ Ngu rốt cuộc có thể sâu sắc lĩnh hội.
Đang lúc Tư Đồ Ngu muốn cởi bỏ nút thứ hai, Mộ Dung Ly Túc trong mê loạn nhẹ nhàng thốt ra hai chữ, khiến cho Tư Đồ Ngu trong nháy mắt lâm vào hầm băng.
Nàng gọi, Mạc Dao.
Phảng phất như bị người khác tạt nước lạnh từ trên đầu xuống, Tư Đồ Ngu lạnh thấu cả tim. Tất cả dục vọng khô nóng biến mất hầu như không còn. Cái này đối với nàng mà nói, quá tổn thương người, vốn còn may mắn nghĩ Mộ Dung Ly Túc trong lòng là có nàng, nhưng người ta dưới tình huống này lại kêu Mạc Dao! Vì sao, vì sao lại như vậy?! Tư Đồ Ngu mắt đỏ ngầu, dùng sức áp Mộ Dung Ly Túc xuống giường, dạng chân ở trên người nàng, hai tay đặt hai bên đầu nàng, thanh âm rét run: "Mộ Dung Ly Túc, ngươi nhìn cho rõ, hiện tại ở cùng với ngươi, hôn ngươi, không phải Mạc Dao, là Tư Đồ Ngu ta!"
Nội lực hàm chứa tức giận hóa thành kình phong, bên trong căn phòng một mảnh hỗn loạn, Mộ Dung Ly Túc mở to đôi mắt mờ mịt nhìn nàng. Nửa buổi, Tư Đồ Ngu chỉ có khẽ cắn môi rồi khỏi người Mộ Dung Ly Túc, bỗng nhiên tạo một cái kết giới thật dày che đậy ánh trăng, sau đó điểm huyệt ngủ cho Mộ Dung Ly Túc. Người kia nặng nề nhắm mắt lại, Tư Đồ Ngu ngồi ở mép giường, đem hai thành nội lực tụ ở lòng bàn tay, chậm rãi đẩy vào trong cơ thể nàng, điều trị nội tức rối loạn, cho đến khi ửng hồng trên mặt Mộ Dung Ly Túc tan hết. Tư Đồ Ngu đem nút áo buộc trở lại, đắp chăn cho nàng, ánh mắt trầm lãnh, không mang chút tình dục.
Thật sự, kiếp trước thiếu nợ ngươi!
Làm xong hết thảy, Tư Đồ Ngu tự tay lau mồ hôi rỉ ra trên mặt, nhặt áo khoác trên đất, bỗng nhiên nghĩ đến điều gì, đem tay đặt trên trán Mộ Dung Ly Túc, một luồng hào quang màu trắng bạc chậm rãi hiện ra, sau đó biến mất. Mặt Tư Đồ Ngu tái nhợt, nở nụ cười trào phúng, lắc đầu, xoay người rời đi.
Mộ Dung Ly Túc, ta thích ngươi, nhưng Tư Đồ Ngu ta sẽ không làm thế thân cho bất kì ai.
━━━━━━
Tư Đồ Ngu: (っ- ‸ - ς) Ly Túc, đêm hôm đó ngươi hơi quá đáng! Lúc hôn ta lại kêu tên Mạc Dao!
Mộ Dung Ly Túc: [ mắt lạnh (;¬_¬) ] Quá đáng là ngươi a! Thừa dịp ta không tỉnh táo khinh bạc ta.
Tư Đồ Ngu: (˵¯͒ ▱ ¯͒˵) Ai nói ngươi không tỉnh táo! Ngươi còn biết gọi Mạc Dao kia kìa!
Mộ Dung Ly Túc: (;¬_¬) Vậy ngươi vì sao phải xóa đi ký ức đêm đó của ta?
Tư Đồ Ngu: ( ̄(エ) ̄)Ta... đêm đó ngươi như vậy, ta nào còn mặt mũi gì nữa... ôi, đừng nói sang chuyện khác!
Mộ Dung Ly Túc: [ ôm lấy cổ Tư Đồ Ngu, cười khẽ ( •‾̑⌣‾̑•) ] Mạc li ( đừng đi).