CHƯƠNG
Tắt điện thoại, vừa nhắm mắt chuẩn bị ngủ, chợt nghe thấy tiếng lẩm bẩm của người phụ nữ trên giường, ngay sau đó.
“Bịch!”
Một tiếng trầm đục vang lên cạnh anh.
Tưởng Tử Hàn mở to mắt.
Một đống mềm mại lăn qua rồi chui vào lòng anh, tay chân bám chặt vào người anh như con bạch tuộc.
Tưởng Tử Hàn: “…”
Anh đẩy ra, nhưng người phụ nữ đang ngủ như chết thế mà còn biết phân cao thấp với anh, đến chết cũng không chịu buông tay.
Anh lại dùng sức.
Cô hậm hực chực khóc.
Tưởng Tử Hàn bất đắc dĩ buông lỏng tay.
Mùi hương vừa thơm ngát vừa an tâm trên cô gái nhỏ khiến anh cảm thấy quen thuộc chui vào khoang mũi.
Tưởng Tử Hàn thả lỏng tinh thần, cơn buồn ngủ ập tới nên chậm rãi ngủ thiếp đi.
…
Sáng hôm sau.
Tống Hân Nghiên đau đầu tỉnh lại.
Vừa mở mắt ra đã đối diện với đôi mắt to tròn trong suốt của Tưởng Minh Trúc.
Tống Hân Nghiên mơ màng nhếch khóe miệng cười: “Ha, cục cưng, chào buổi sáng.”
“Không còn sớm nữa. Tôi sắp trễ rồi.”
Tống Hân Nghiên: “…”
Cuộc đối thoại của hai người đã đánh thức Tưởng Tử Hàn ở bên cạnh.
Người đàn ông mở đôi mắt lạnh nhạt mang theo sự tức giận khi mới tỉnh dậy: “Tỉnh rồi thì tránh ra đi.”
Tống Hân Nghiên cứng đờ.
Tại sao giọng nói của Tưởng Tử Hàn… lại gần thế?
Cô sững sờ quay đầu lại, lúc này mới phát hiện mình nằm sấp trong lòng anh.
Bây giờ càng giống như đang chống ngực anh mà nói chuyện với Tưởng Minh Trúc.
Hơn nữa…
Chăn trượt xuống, không khí lạnh lẽo ập lên da, kích thích nổi một lớp da gà.
Tống Hân Nghiên bất giác run lên, cụp mắt xuống, bên dưới chăn quang cảnh vô hạn.
Cô không mặc gì cả!
“Á!”
Cô túm lấy chăn quấn lại, nhanh chóng lăn sang một bên.
Anh, anh…
Tên khốn này đã làm gì cô?
Cô vừa xấu hổ vừa tức giận, phẫn nộ trợn mắt nhìn Tưởng Tử Hàn.
Tưởng Minh Trúc che lỗ tai nhỏ lại, mãi đến khi âm thanh dừng lại mới buông tay xuống, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp thản nhiên không chút gợn sóng: “Xem ra tối hôm qua hai người rất mệt mỏi, có vẻ hôm nay không thể tham gia đại hội thể dục thể thao được rồi.”