CHƯƠNG
Đại hội thể dục thể thao?
Tống Hân Nghiên vỗ trán, hôm nay không phải là thứ sáu sao.
Cô quấn chặt chăn, bất chấp tức giận mà vội vàng nói: “Tham gia được, tuyệt đối không thành vấn đề! Cục cưng yên tâm, cô sẽ giải quyết hết mọi việc vào buổi sáng, chắc chắn buổi chiều sẽ đến đúng giờ.”
Tưởng Minh Trúc liếc mắt nhìn ba mình, sau đó kiêu ngạo xoay người rời đi.
Sáng sớm bác muốn đưa cô bé tới nhà trẻ, nhưng cô bé sợ hai người trong nhà quên chuyện đại hội thể dục thể thao hôm nay nên quay về nhắc nhở.
Không ngờ lại nhìn thấy chuyện không nên nhìn!
Cửa phòng đóng lại.
Tống Hân Nghiên quấn chăn nhảy dựng lên, tức giận hỏi người đàn ông ngồi trên mặt đất: “Tưởng Tử Hàn, anh thừa dịp tôi uống say mà thừa nước đục thả câu!”
Tưởng Tử Hàn hơi cáu kỉnh vì ngái ngủ, sắc mặt âm u: “Sửa lại một chút, là cô mượn rượu phát điên sàm sỡ tôi.”
Tống Hân Nghiên muốn phản bác.
Ánh mắt lạnh nhạt của Tưởng Tử Hàn nhìn cô từ trên xuống dưới: “Cũng không phải là lần đầu tiên ngủ, có gì mà ngạc nhiên.”
Tống Hân Nghiên há miệng thở dốc: “…”
Khuôn mặt cô đỏ bừng.
Đêm hôm qua về sau đã xảy ra chuyện gì, cô không hề có ấn tượng, nhưng lúc mới ra khỏi khách sạn thì ít nhiều còn nhớ một chút, hình như… Đúng thật là cô trêu chọc người ta trước.
Nhưng không phải là cô uống say à!
Tống Hân Nghiên kêu rên trong lòng, say rượu làm hại cô rồi!
Tuy không cam lòng, nhưng lại không có cách nào khác, chỉ đành tức giận mà âm thầm chịu đựng.
Nhìn vẻ mặt ảo não của cô, khóe miệng Tưởng Tử Hàn hơi nhếch lên.
…
Viện dưỡng lão Hồ Sơn.
Tống Hân Nghiên thử nước ấm, tự mình lau tay chân cho ông cụ.
Bác sĩ ở bên cạnh nói: “Thật ra cô Tống không cần làm những chuyện này đâu, viện dưỡng lão của chúng tôi có hộ lý hạng nhất, cậu Cố lại tự mình sắp xếp người chăm sóc / không rời, có người chuyên môn trông coi ông cụ nên hoàn toàn không cần lo lắng. Hơn nữa…”
Ông ấy dừng một chút: “Cho dù cô làm những chuyện này thì ông cụ cũng không biết. Bây giờ ông ấy chỉ thỉnh thoảng tỉnh táo, cũng không nói được gì. Cũng may thuốc nhập khẩu kia rất hiệu quả, dùng thêm vài ngày nữa, chắc là sẽ có cải thiện rõ rệt.”
Tống Hân Nghiên cười nói: “Tôi làm những thứ này cũng không phải vì muốn cho ông nội biết.”
Cô chỉ muốn sự yên tâm thôi.
Ông nội là người thân cuối cùng trên đời thật sự yêu thương cô.
Sau khi cảm ơn bác sĩ, Tống Hân Nghiên đi ra khỏi viện dưỡng lão.
Vừa bước ra khỏi cổng lớn, Tống Quốc Dũng và Đường Ngọc Linh chờ ở bên ngoài lập tức vọt tới.
“Tống Hân Nghiên, quả nhiên là mày ở đây!”