Chương
Dòng lệ rưng rưng trong khóe mắt, cô lại gắng sức ngửa đầu lên, không để nó rơi xuống.
“Tớ thích anh ấy, yêu anh ấy, nhưng tớ cũng không muốn mãi mãi làm cây tầm gửi phía sau anh ấy. Anh ấy là một người tỏa sáng, vợ anh ấy không nên u ám xám xịt, trốn sau lưng anh ấy mãi được. Vợ anh ấy, nên tỏa sáng muôn nơi với anh ấy, cùng anh ấy xuất hiện nổi bật giữa đám đông.”
Khương Thu Mộc quả thật muốn cho Tống Hân Nghiên một tràng vỗ tay.
Cô gái này không đi học văn thì đúng là phí của trời.
Dù ý chí của Tưởng Tử Hàn sắt đá đến đâu đi nữa, nghe xong những lời này còn không động lòng được chắc?
Khương Thu Mộc lặng lẽ lưu ghi âm lại, vỗ ngực đảm bảo: “Được rồi, giờ cậu vẫn là người bệnh, nghỉ ngơi dưỡng bệnh cho tốt đi, việc giúp các cậu tháo bỏ hiểu lầm cứ giao cho chị đây. Chị đảm bảo, không quá hai ngày, nhất định sẽ trả lại cho cậu một ông xã yêu cậu hơn cả trước đây!”
Phía bên kia.
Tại câu lạc bộ Hồng Phong.
Cố Vũ Tùng tìm thấy Tưởng Tử Hàn trong phòng tập quyền anh.
Anh mặc áo sơ mi trắng, không ngừng đấm vào bao cát ở trước mặt.
Từng cú đấm vun vút vun vút, Cố Vũ Tùng nghe thấy mà run hết cả da đầu.
Anh ta bước tới, nhặt chiếc áo vest mà Tưởng Tử Hàn tiện tay vứt trên mặt đất lên, phủi phủi rồi vắt lên cánh tay: “Anh Hàn, xả giận một chút là được rồi. Chuyện này cũng không thể trách chị dâu được, chị ấy cũng rất oan. Nói thật, không phải tôi đánh giá thấp chị ấy đâu, nhưng mà với đầu óc đơn giản của chị ấy, chắc chắn bị người ta gài…”
Lời còn chưa nói xong, Tưởng Tử Hàn đột nhiên quay người, vung một quyền tới.
Cố Vũ Tùng hãi hồn tới mức tránh vụt về phía sau, ngã dập mông xuống đất.
Xương cụt va cộp xuống mặt sàn.
“Vãi!”
Cố Vũ Tùng đau đến mức mặt biến sắc: “Anh Hàn, mẹ nó chứ, anh trả thù đấy à?”
“Đứng dậy, đánh một trận đi!”
Tưởng Tử Hàn lạnh lùng nhìn anh ta đăm đăm.
Cố Vũ Tùng: “…”
Đánh cái con khỉ ấy mà đánh!
Bình thường anh ta đã đánh không lại Tưởng Tử Hàn rồi.
Bây giờ mông vừa mới bị chấn thương nặng, lại còn gặp anh Hàn đang kìm nén bực bội trong lòng nữa. Anh ta bị rỗng não thì mới đồng ý.
“Không đánh! Em tới là để khuyên anh nguôi giận.”
Tưởng Tử Hàn hoàn toàn không cho anh ta cơ hội từ chối, nắm đấm vung thẳng tới.
“Đệt!”
Cố Vũ Tùng lăn lê bò toài, sau đó đột nhiên né sang một bên rồi bật dậy.
“Bảo không đánh rồi còn đánh nữa à?”
Tưởng Tử Hàn dùng nắm đấm đáp lại anh ta.
Cố Vũ Tùng bị đuổi đánh mấy cú, tức giận xắn quần áo lên nghênh chiến.