Chương
Hai người xoắn lấy nhau không theo quy luật gì, anh một đấm, tôi một đấm, lấy cứng đối cứng.
Mặc dù trước đó Tưởng Tử Hàn đã đánh bao cát rất lâu, nhưng thể lực kinh người vẫn đánh cho Cố Vũ Tùng không thể hoàn hồn lại.
Sau khi đầu bị đập mạnh một cú, Cố Vũ Tùng nổi giận, vò mẻ không sợ vỡ nằm lăn ra đất: “Đánh đi, cứ đánh thoải mái, đánh chết tôi luôn đi!”
Tưởng Tử Hàn: “…”
Hai mắt Cố Vũ Tùng trống rỗng, đầu óc mơ hồ nhìn chằm chằm lên trần nhà, không nói gì nữa.
Vừa rồi khi bị trúng một đòn đó, anh ta cảm thấy như có thứ gì xẹt qua tâm trí.
Đến khi muốn bắt lấy thì lại không biết mình muốn bắt thứ gì.
Giống như sực nhớ ra điều gì đó mà trước đây mình đã quên?
“Vô dụng!” Tưởng Tử Hàn thở hổn hển ngồi xuống bên cạnh anh ta.
Cố Vũ Tùng nguýt mắt không nói gì.
Vợ chồng Tưởng Tử Hàn xảy ra mâu thuẫn, anh ta bị đánh. Đánh xong còn mắng anh ta vô dụng?
Rốt cuộc là có còn công bằng không thế?
“Hết giận chưa? Chưa hết thì đổi địa điểm, đảm bảo khiến anh nguôi giận. Tống Hân Nghiên hẹn hò với người đàn ông khác… Chỉ có gây tổn thương cho nhau mới triệt tiêu được cơn tức này thôi.”
Cố Vũ Tùng lừa Tưởng Tử Hàn vào hộp đêm, tìm một đống các cô gái xinh đẹp đến, vây chặt hai người đến mức một giọt nước cũng không lọt.
Sắc mặt Tưởng Tử Hàn u ám: “Đây chính là biện pháp gây tổn thương cho nhau của cậu à?”
“Ờm… Ha ha… Nếu anh cảm thấy lực sát thương không đủ thì cũng có thể…”
“Cút!”
Một tiếng trầm thấp chấn động đến mức căn phòng lập tức trở nên yên tĩnh.
Cố Vũ Tùng chậc một tiếng, khoát tay đuổi người đi.
Anh ta không khuyên nhủ nữa. Cầm rượu qua, tự mình rót rượu cho Tưởng Tử Hàn.
“Không cần phụ nữ thì uống rượu giải sầu đi vậy. Hôm nay đừng nghĩ ngợi gì nữa, uống xong rồi ngủ một giấc thật ngon. Ngày mai tỉnh táo lại rồi tính cách giải quyết.”
Tưởng Tử Hàn cầm ly rượu lên uống sạch.
Thậm chí còn không hít thở một hơi.
Cách uống này… Cố Vũ Tùng có hơi e sợ.
Xem ra lần này thật sự rất tức giận rồi.
Tưởng Tử Hàn uống hết ly này đến ly khác. Chẳng bao lâu sau, trong phòng đã lăn lóc một đống chai rượu.
Cố Vũ Tùng không dám để người ta mang rượu lên tiếp: “Anh Hàn, đủ rồi.”
Anh ta kiên quyết giật lấy chai rượu trên tay Tưởng Tử Hàn.
Tưởng Tử Hàn gục trên ghế sofa: “Tìm khách sạn, đặt cho tôi một phòng.”
“Không thành vấn đề.”
Bây giờ bảo anh ta đặt một chiếc tàu sân bay cũng không thành vấn đề!