Chương
Cô cầm điện thoại bước ra cửa: “Cảm ơn.”
Vừa dứt lời, người cũng đã biến mất ngoài cánh cửa.
Cố Vũ Tùng cầm tách cà phê lên nhấp một ngụm: “Chậc, trình độ trọng sắc khinh bạn này, quả đúng là… vợ chồng với nhau.”
Tống Hân Nghiên dày công nấu canh, sau đó cho vào hộp giữ ấm, mang đến khách sạn Bắc Âu.
Cô lần tìm theo số phòng, nhưng khi đến gần, sự sốt ruột chờ đợi ban đầu lại chuyển thành lo lắng không yên.
Không biết Tưởng Tử Hàn có để ý đến cô hay không.
Đây là lần đầu tiên cô hèn mọn trước một người như thế… Hoặc nói chính xác hơn, đây là lần đầu tiên cô thành tâm nhận lỗi từ tận đáy lòng.
Tống Hân Nghiên nắm chặt chiếc hộp giữ ấm trong tay, cắn môi: “Mặc kệ đi! Nếu anh ấy vẫn chưa nguôi giận, vậy thì cứ mặt dày mày dạn không chịu đi, đến khi nào anh ấy tha thứ mới thôi!”
Cô có thể lay động anh một lần, vậy thì sẽ có thể lay động anh lần thứ hai!
Tống Hân Nghiên hạ quyết tâm, tâm trạng cũng đột nhiên thoải mái hơn.
Khó khăn lắm mới rung động một lần, dù thế nào cũng không thể dễ dàng từ bỏ.
Phòng , … ở chỗ rẽ bên kia.
Khóe môi Tống Hân Nghiên khẽ mỉm cười, đi vòng qua khúc quanh.
Đang chuẩn bị bước tới, nụ cười trên khóe môi cô đột nhiên cứng đờ.
Trước cửa phòng , Sở Thu Khánh mặt mày thẹn thùng, tươi cười quyến rũ gõ cửa.
Một lát sau, cánh cửa mở ra từ bên trong.
Người đàn ông duỗi tay ra, nhanh chóng kéo cô ta vào.
“Á…” Sở Thu Khánh nũng nịu kêu lên, làn váy xinh đẹp xoay tròn giữa không trung, sau đó biến mất trong cánh cửa.
Tống Hân Nghiên sững người ngay tại chỗ, nụ cười trên khóe môi dần tan biến.
Sở Thu Khánh đi vào phòng Tưởng Tử Hàn… Nhìn dáng vẻ kia, gấp gáp cỡ nào cơ chứ.
Gì mà có thể lay động một lần thì có thể lay động lần thứ hai?
Những điều suy đoán rốt cuộc cũng không phải là sự thật.
Tống Hân Nghiên ném chiếc hộp giữ nhiệt vào thùng rác bên cạnh, quay người rời đi.
Trên đường trở về, cô hồi tưởng lại từng cảnh tượng từ khi mới quen biết Tưởng Tử Hàn cho đến nay.
Quen biết nhầm, chung sống đôi bên cùng có lợi… Cuối cùng là dần dần động lòng.
Từ đầu đến cuối đều là chuyện của riêng cô.
Người đàn ông kia thậm chí còn chưa từng bày tỏ với cô lần nào.
“Ha!” Tống Hân Nghiên cười mỉa mai: “Từ lúc bắt đầu vốn đã sai rồi! Quen lầm, hiểu lầm… Có thể kết ra quả ngọt gì chứ? Tống Hân Nghiên ơi là Tống Hân Nghiên, sao mày lại cứ nhất quyết không tin mấy lời kia thế?”
Anh trai bảo cô không nên dành hết chân tình cho Tưởng Tử Hàn.
Mộ Kiều Dung nói bọn họ không phải người cùng một thế giới.