Chương
Đầu Gỗ nói với cô, cứ coi như ngủ với một tên trai bao cao cấp không cần tiền.
Ngay cả tên đần Hoắc Tấn Trung kia cũng nhắc nhở cô, Tưởng Tử Hàn quá phức tạp…
Hóa ra tất cả mọi người đều biết bọn họ không hợp, chỉ là cô cứ tự lừa mình dối người thôi!
Nhưng cô đã động lòng rồi!
Động lòng thì sẽ đặt trước mặt tấm filter, cho dù Tưởng Tử Hàn chỉ biểu hiện hơi tốt một chút thôi, cũng sẽ được cô phóng đại ra vô hạn, như thể anh cũng thật lòng rung động với cô!
Người yêu trước là hèn mọn, người động lòng là chết!
Cô chiếm hết cả hai thứ luôn.
Tình cảm đơn phương cố gắng thì có thể kiên trì được bao lâu?
Chịu đựng tính xấu của anh cũng không sao, bao dung cho sự kiêu ngạo chết tiệt hay những lần ghen tuông thỉnh thoảng của anh cũng được.
Nhưng như bây giờ, vừa mới xảy ra hiểu lầm là đã có cô gái khác thừa cơ chen vào. Sao cô có thể chịu được?
Tống Hân Nghiên thở dài, vứt những chuyện phiền lòng kia sang một bên, rẽ ngang xe lái đến công ty.
Dùng công việc để đè nén nỗi phiền muộn thật sâu dưới đáy lòng!
…
Bệnh viện Phổ Nhân.
Tưởng Tử Hàn vừa bước vào bệnh viện, Cố Vũ Tùng đã bỉ ổi đi tới buôn chuyện: “Tâm trạng thế nào?”
Tống Hân Nghiên cũng đã chủ động như thế, một đêm triền miên, hẳn là hai người đã hòa hợp lại chứ hả?
Tưởng Tử Hàn hờ hững liếc nhìn Cố Vũ Tùng, lạnh lùng cầm bệnh án đi lướt qua người anh ta.
Cố Vũ Tùng bị ánh mắt kia làm rùng mình.
Không phải chứ? Như vậy mà cũng không được?
Xem ra lần này Tống Hân Nghiên thật sự đạp phải tấm sắt rồi.
Cố Vũ Tùng không dám sờ lên lông mày nữa, anh ta sờ mũi đuổi theo: “Anh Hàn, ba ngày sau phải phẫu thuật cho mẹ của chủ tịch tỉnh Tiền. Tâm trạng bây giờ của anh… Hay là em lùi buổi phẫu thuật lại nhé?”
Bệnh tình của mẹ chủ tịch tỉnh Tiền rất khó giải quyết, phẫu thuật cũng vô cùng khó khăn. Bây giờ anh ta thật sự lo lắng về trạng thái của Tưởng Tử Hàn.
“Chỉ cần cậu đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa thì không thành vấn đề.”
“Rồi rồi rồi. Không xuất hiện. Em đảm bảo mấy ngày tới sẽ không xuất hiện nữa.”
Cố Vũ Tùng nghe xong, trong lòng thấy yên tâm hơn không ít.
Anh ta không nhịn được xác nhận lại: “Anh chuẩn bị ổn thỏa rồi chứ? Có nắm chắc không? Có áp lực gì không?”
“Không có gì phải áp lực. Trong mắt tôi, tất cả bệnh nhân đều như nhau hết.”
Tưởng Tử Hàn dừng bước nhìn về phía Cố Vũ Tùng: “Đừng đến làm phiền tôi nữa, ai cũng vậy!”
“Không thành vấn đề! Anh cứ yên tâm chuẩn bị phẫu thuật là được!” Cố Vũ Tùng vội vàng gật đầu.
Tưởng Tử Hàn không để ý đến anh ta nữa, lúc rời đi thì lấy điện thoại ra xem.
Tin nhắn giải thích của Tống Hân Nghiên đã sắp thành hàng dài.