CHƯƠNG
Tưởng Minh Triết xấu hổ cười cười.
Tống Hân Nghiên dùng khăn giấy thấm khô chiếc máy bay bị ướt giúp Minh Triết, sau đó cô đưa cho cậu bé: ”Mau trở về đi, nếu không lát nữa người nhà em không tìm thấy em lại sốt ruột.”
”Cảm ơn chị.” Tưởng Minh Triết vui vẻ nhận lấy máy bay: ”Tạm biệt chị nha.”
Cậu bé tung tăng chạy về bên cạnh chỗ hai người phụ nữ trung niên đang ngồi cách đó không xa.
Nụ cười trên môi Tống Hân Nghiên dần trở nên chua xót.
Thứ gọi là duyên phận, thật sự vô cùng khó nói.
Không ngờ cô lại có thể trông thấy một cậu bé con giống y hệt với Tưởng Minh Trúc ở nơi này.
Từ chiều cao của hai đứa có thể thấy tuổi của chúng không chênh nhau nhiều lắm.
Lúc ăn cơm, thời gian cứ như ngừng lại.
Tống Hân Nghiên cảm thấy vô cùng nhàm chán, cuối cùng cô dứt khoát quyết định vào mấy cửa hàng chuyên bán mỹ phẩm đi dạo thử xem.
Cửa hàng nằm trong trung tâm thương mại, người ra vào đây rất đông, dọc đường đi cũng có rất nhiều những cửa hàng mang thương hiệu nổi tiếng.
Tống Hân Nghiên bước đại vào một cửa hàng, lựa chọn một vài sản phẩm mới để xem công dụng mới của nó.
Cửa hàng trưởng thấy cô ăn vận xinh đẹp, khí chất cũng không tầm thường, hai mắt lập tức sáng mắt lên, vội vàng ra tiếp đón: ”Bình thường cô thích loại mỹ phẩm như thế nào vậy ạ?”
Tống Hân Nghiên cười đáp: ”Chỉ cần dùng hợp là tôi thích, cửa hàng của các cô có mẫu sản phẩm nào mới không?”
”Có chứ ạ.” Cửa hàng trường niềm nở đưa Tống Hân Nghiên đi tới một quầy hàng: ”Đây đều là những mẫu mới của cửa hàng chúng tôi đó.”
Tống Hân Nghiên đảo mắt nhìn một lượt: ”Có mẫu dùng thử không? Để tôi thử chút.”
Cửa hàng trưởng bèn chỉ tay xuống hàng cuối cùng: ”Có thể sử dụng thử mấy cái này.”
Tống Hân Nghiên cũng không khách sáo, cô ngồi lên chiếc ghế chân cao trước quầy sản phẩm, lần lượt thử từng mẫu mỹ phẩm.
Từ cảm giác khi dùng lên da, độ thông thoáng của da, mùi hương ra sao… Cô đều tự đánh giá trong lòng.
Lúc mới đầu cửa hàng trưởng còn niềm nở cười nói, nhưng thấy Tống Hân Nghiên đã thử tận mấy loại rồi mà vẫn chưa có ý định dừng lại, sắc mặt cô ta cũng hơi thay đổi.
Đây nào giống khách hàng thông thường tới mua mỹ phẩm, có mà tới dùng ké thì đúng hơn.
Đúng lúc này, chuông báo có khách hàng mới ở cửa lại vang lên.
Gương mặt đang lạnh nhạt của cửa hàng trưởng lập tức lại mỉm cười đon đả: ”Cô gái, cô cứ từ từ mà thử, ưng món nào thì gọi tôi, tôi gói lại cho nhé.”
Dứt lời, cửa hàng trưởng lại ra đón khách hàng mới: ”Cô Sở, cô Trương, hai người lâu quá rồi không tới cửa hàng chúng tôi đó nha.”
Cô Sở và cô Trương là hai khách hàng VIP của cửa hàng này, là khách quý.