Duyên Trời Định: Cậu Ba Anh Không Lối Thoát Đâu

chương 590

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

CHƯƠNG

Chứ nào giống với cái người vào dùng ké mỹ phẩm kia.

Sở Thu Khánh và bạn thân bước vào cửa hàng: ”Gần đây có hàng mới không?”

”Có chứ có chứ. Mời hai cô vào trong khu vực VIP ngồi nghỉ, tôi sẽ đem sản phẩm mới vào cho hai cô xem thử.”

Cửa hàng trưởng tất bật dẫn hai vị khách mới vào trong phòng nghỉ, dọc đường còn gọi một nhân viên bán hàng tới, nhỏ giọng dặn dò: ”Chú ý tới cô gái đằng kia giùm chị, hình như cô ta vào đây để dùng ké mỹ phẩm đấy, đừng để mất hàng.”

Sở Thu Khánh và Trương Mỹ Dung nhìn theo ánh mắt của cửa hàng trưởng, chỉ thấy góc nghiêng của một cô gái vóc người nhỏ nhắn đang ngồi trên ghế chân cao trước quầy mỹ phẩm, nghiêm túc thử đồ.

Sở Thu Khánh sững người.

Cho dù chỉ nhìn thấy một nửa khuôn mặt của cô thôi, Sở Thu Khánh vừa nhìn cũng nhận ra không ai khác chính là Tống Hân Nghiên.

Cô ta híp đôi mắt sắc lạnh lại, tay đang cầm túi cũng bất giác siết chặt.

Lại còn dám chạy tới thủ đô à?

Đúng là đáng chết!

Cô ta lạnh lùng nhếch miệng, đôi mắt lạnh lùng đảo một cái, sau đó cất giọng nói với cửa hàng trưởng: ”Dù gì cửa hàng của các cô cũng thuộc thương hiệu nổi tiếng cả trong và ngoài nước, sao lại có thể làm mấy chuyện tiểu nhân ích kỷ như thế được?”

Cửa hàng trưởng: ”?”

Sở Thu Khánh bày ra vẻ mặt lạnh lùng, tiếp tục nói: Bày mỹ phẩm dùng thử ra để làm gì? Không phải chính là để người ta dùng thử sao? Sao hả? Người ta không mua nổi, ngay cả dùng thử mà các người cũng không cho à?”

Cửa hàng trưởng: ”!”

Cô ta dè dặt lén liếc Sở Thu Khánh một cái, thấy ánh mắt của đối phương nhìn về hướng Tống Hân Nghiên, cửa hàng trưởng bèn lập tức hiểu ngay. Tải ápp Тrцуeл ноlа để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.

Cô ta vội vàng xin lỗi: ”Cô Sở nói phải, nhưng mà oan cho tôi quá, ý của tôi không phải như vậy đâu.”

Nói xong, cô ta nhanh chóng bước về phía Tống Hân Nghiên: ”Cô này, tôi thực sự xin lỗi vì đã thờ ơ với cô, cô xem còn món nào cô chưa dùng thử thì để tôi dùng thử thay cô…”

Tống Hân Nghiên thoát khỏi đống suy nghĩ trong đầu, cô ngẩng lên nhìn cửa hàng trưởng, vẻ mặt khó hiểu.

Mấy lời châm chọc chế giễu xung quanh cũng truyền hết vào tai cô.

”Đúng là một người phụ nữ đáng khinh, không ngờ lại có loại người này.”

”Ôi dào, chẳng qua tại ham của thôi ấy mà. Phụ nữ thời nay cũng đâu phải chỉ có một hai người có lòng tham lam, thích dùng ké.”

”Tôi còn gặp loại người mua món đồ có mấy trăm nghìn mà thử một hồi tận mấy trăm món mỹ phẩm ở cửa hàng người ta rồi cơ. Cửa hàng còn không thể lên tiếng trách móc gì. Xã hội này phức tạp như vậy, loại người nào mà chẳng có?”

”…”

Tống Hân Nghiên dần dần sực tỉnh lại

Bọn họ đang nói cô đấy à?

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio