CHƯƠNG
Cô ta che mặt, rơm rớm nước mắt nói: “Tổng giám đốc Hoa, tôi thực sự không biết chuyện này, bà nhất định phải cứu tôi.”
Ninh Bội rất có mắt nhìn, biết Hoa Uyển Dư cần thể diện, chuyện này cũng là lỗi của mình nên không dám lớn tiếng.
Hoa Uyển Dư cười khẩy: “Cứu? Làm sao cứu được? Cô không thấy video cậu ba Dạ cầu hôn Tống Hân Nghiên đã treo trên hot search cả ngày này à? Chuyện nhà người khác mà cô cũng dám tham gia vào, đúng là tự tìm đường chết.”
Bà ta lạnh lùng chỉ thị cho thư ký: “Thông báo xuống bên dưới, tạm dừng tất cả công việc của Ninh Bội, tiếp nhận điều tra.”
“Vâng.” Thư ký không dám thở mạnh, vội vàng đáp.
Ninh Bội ngơ ngác ngồi bệt xuống đất.
Hoa Uyển Dư định đi, cô ta chợt hoàn hồn lại, vội vàng bò tới trước mặt Hoa Uyển Dư, ôm lấy chân bà ta mà khóc: “Tổng giám đốc Hoa, tôi nhất thời hồ đồ bị người khác lợi dụng, mong bà nể tình tôi đã dốc hết sức mình vì công ty bao năm qua, thay tôi cầu xin John đi tổng giám đốc Hoa. Xin bà đấy, tôi làm trâu làm ngựa báo đáp bà…”
“Về rồi xử lý cô sau.” Hoa Uyển Dư thẳng chân đạp Ninh Bội ra, đuổi theo mấy người John để tiễn bọn họ ra bên ngoài.
John nhìn Hoa Uyển Dư vội vàng chạy theo sau, vẻ mặt sảng khoái, cười vui vẻ nói: “Tổng giám đốc Hoa à, bà xem chuyện ầm ĩ này đi. Trước đây tôi còn thường lấy bà ra làm tấm gương cho nhân viên công ty tôi, để bọn họ học hỏi bà đó. Không ngờ rằng… chậc, cũng có lúc mắt tôi bị mù. Tuy rằng quan hệ của hai chúng ta cũng không đến nỗi nào, nhưng thân là lãnh đạo, là trụ cột của nhân viên, vào lúc này phải bảo vệ người của mình chứ, có đúng không?”
Hoa Uyển Dư không còn tinh thần phấn chấn như vừa rồi nữa, ngoài cười nhưng trong không cười ấn thang máy: “Thang máy tới rồi, tôi không tiễn thêm nữa. Hoan nghênh tới trao đổi công việc bất cứ lúc nào.”
John dẫn mấy người Tống Hân Nghiên đi vào thang máy, chậm rãi nhắc nhở trước khi cửa thang máy đóng lại: “À đúng rồi tổng giám đốc Hoa, nhớ xin lỗi tôi trong nhóm giao lưu của những người thành công kia của chúng ta nhé. Nhân viên của bà làm việc không tử tế, hại tôi hai ngày nay không ít lần bị cái nhóm kia chế giễu đấy.”
Cửa thang máy đóng lại, nụ cười trên mặt Hoa Uyển Dư lập tức biến mất không thấy đâu nữa, sắc mặt âm trầm vô cùng.
… Tải ápp Hola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.
Trong thang máy.
Tống Hân Nghiên và Đường Vũ Diệp không nhịn được nữa mà bật cười.
Đường Vũ Diệp vừa cười vừa lau nước mắt: “Vừa rồi có nhìn thấy không, mặt Hoa Uyển Dư đen như đáy nồi luôn rồi.”
Tống Hân Nghiên giơ dấu like với John: “Vẫn là anh John bá đạo, vô tình làm tức người.”
John cười xua tay: “Đâu có đâu có.”
Cười xong rồi, Đường Vũ Diệp nắm lấy tay Tống Hân Nghiên, chân thành nói: “Hân Nghiên, hôm nay thực sự cảm ơn cô. Người phụ nữ Ninh Bội kia đã quen thói mắt cao hơn đầu rồi, luôn tỏ ra kiêu ngạo trước mặt chúng tôi. Những năm qua không ít lần tôi bị cô ta chèn ép bắt nạt, hôm nay cuối cùng cũng xả giận được một lần.”
Nói gần xong, cô ấy đỏ bừng mắt chuẩn bị khóc.