CHƯƠNG
John gật đầu đồng cảm: “Phụ nữ của Hoa Thắng đều đáng giận!”
Nỗi buồn của Đường Vũ Diệp bị phá vỡ, ầng ậng nước mắt cười nói: “Thắng lớn rồi! Cũng chẳng dễ dàng gì, anh John không mời chúng tôi ăn bữa cơm sao?”
“Mời chứ!”
John đồng ý với tâm trạng cực tốt.
Thang máy “tinh” một tiếng dừng lại.
Mấy người đi ra khỏi thang máy.
John vỗ vai Tống Hân Nghiên: “Vất vả cho cô rồi. Tôi xin lỗi cô vì chuyện trước đây. Thân là một lãnh đạo, chưa điều tra mà đã quyết định ngay như thế, đúng là không nên. Là một ông chủ, tôi càng nên bảo vệ người của mình bất cứ lúc nào, không nên nghi ngờ nhân viên của mình.”
Tống Hân Nghiên lặng lẽ lùi về sau một bước: “Haiz, lời xin lỗi của ông chủ khiến lòng người hoảng hốt đó. Vẫn nên thôi đi, cứ mời cơm là được. Vừa có ý nghĩa lại vừa thiết thực.”
John bật cười vui vẻ: “Không thành vấn đề. Trà chiều trong một tháng tới của bộ phận nghiên cứu các cô do tôi mời cũng không vấn đề gì hết.”
Ba người đi ra bên ngoài, vừa đi tới đại sảnh.
Chợt có một đống người đúng lúc đi vào cửa, đi về phía một tòa văn phòng.
Tống Hân Nghiên vừa nhìn đã thấy Tưởng Tử Hàn đi đằng trước.
Ánh mắt hai người chạm nhau giữa không trung.
Nụ cười trên mặt Tống Hân Nghiên lập tức cứng đờ.
Tưởng Tử Hàn hơi dừng lại, đang định cất lời.
Thì Tống Hân Nghiên đã khinh khỉnh liếc nhìn anh, bước theo sau John và Đường Vũ Diệp đi ngang qua bên cạnh anh như thể không có ai ở đó.
Tưởng Tử Hàn mím chặt môi, ánh mắt không khỏi dõi theo cô ra tới tận cửa.
Cấp dưới đi theo sau Tưởng Tử Hàn không hiểu có chuyện gì: “Tổng giám đốc Tưởng? Có vấn đề gì sao?”
Tưởng Tử Hàn hoàn hồn, đánh mắt về rồi tiếp tục đi về phía trước.
Hiệu suất làm việc của Chúc Minh Đức cực cao, anh vừa tới văn phong là anh ta đã gõ cửa đi vào: “Mợ… cô Tống hiện đang làm việc ở PL, hôm nay đi cùng tổng giám đốc PL tới Hoa Thắng để trao đổi công việc.
Tưởng Tử Hàn cười khẩy một tiếng: “Cô ấy là một người mới vào làm, vừa vào công ty đã được tổng giám đốc tự mình dẫn đi khắp nơi trao đổi như thế rồi, khả năng hòa nhập cũng kinh đấy.”
Chúc Minh Đức cụp mắt xuống, lặng lẽ đánh giá sắc mặt ông chủ nhà mình.
Thấy anh không hề khó chịu, lúc này mới thận trọng hỏi: “Lần hợp tác sắp tới của chúng ta và PL… vẫn tiếp tục chứ ạ?”
Tưởng Tử Hàn lạnh lùng liếc anh ta một cái, im lặng vài giây rồi mới ra lệnh: “Ném tất cả những dự án có liên quan trong tay cho PL. Chỉ đích danh Tống Hân Nghiên phụ trách! Nếu như không làm được thì cút đi.”
Chúc Minh Đức không biết câu cút đi này là chỉ mình hay chỉ PL, thở cũng không dám thở mạnh, vội vàng đáp: “Vâng!”
…