Kì Thư hướng về phía biển, dùng tay bỏ đôi giày ra khỏi chân rồi tự hòa mình vào nước biển. Những đợt sóng nhấp nhô xô vào bờ tung vào chân cô làm tinh thần tự dưng phấn chấn. Cô thích cảm giác này, thất sự rất thích. Nếu ai có thể để ý kĩ, có lẽ sẽ thấy nụ cười nhẹ rung qua khóe môi cô. Ngắn ngủi trong một giây nhưng làm khuôn mặt trở nên mĩ miều hơn.
Cô lội ra xa hơn, đùa giỡn cùng làn nước mà không quan tâm người trên bờ đang nhìn cô không rời mắt. Mặc dù không thấy cô cười nhưng Thành Danh chắc chắn cô đang phấn khởi kèm theo chút vui vẻ. Cậu bóng dưng cảm thấy thích dáng vẻ của cô bây giờ, vô tư không sầu lo gì hết.
Dưới ánh trắng sáng chiếu vào mặt biển tạo nên khung cảnh rất mơ hồ nhưng ẩn chứa bao điều đặc biệt bởi có hình ảnh hệt như hằng nga. Cô vẫn mặc chiếc đầm trắng, ở giữa cơn sóng xô. Cô trở nên nổi bật.
-“Đừng ngâm nước lâu quá, cậu đang cảm đấy!”
Thật sự thì bỏ ngoài tai những lời Thành Danh nói, chỉ đến lúc cảm thấy lạnh, cô mới tự mình trở lên bờ.
Thành Danh tự hỏi, nếu như cô nói chuyện được. Vậy có phải khi ở đây, có điều buồn bực có sẽ hét lên như bao người khác không, hay cô lại tự im lặng để lắng nghe cơn sóng vỗ.
Nói đi vẫn nói lại, cậu muốn một lần được nghe cô nói chuyện, thật sự muốn nghe cô tâm sự hết buồn bực trong lòng cho mình nghe.
-“Lạnh không?”
Chiếc áo da của cậu đã vội cởi ra và khoác trên vai cô, cô cũng để im như vậy, không nhận cũng không từ chối, cứ như có cũng được mà không có cũng được.
_Đây là lần đầu tiên tôi đi biển.
Mắt cô hơi sáng khi nói điều đó, mặc dù vẫn có chút tiếc nuối và hụt hẫng nhưng hôm nay vẫn rất vui. Cô nhớ ngày đó, ông Hà-ba cô đã hứa sẽ dẫn cô đi biển nếu cô đạt loại xuất sắc. Nhưng lời hứa ấy chưa thành hiện thực thì ông đã vội vàng bỏ đi. Cô đã ước bao nhiêu lần được cầm tay cả ba và mẹ dạo biển, cùng nhau chụp hình kỉ niệm và lưu lại những kí ức tốt đẹp nhất. Bây giờ thì sao, ba thì không có, mà mẹ thì đi cũng không xong.
Ánh mắt Thành Danh nhìn cô có chút chua xót, nhưng lại nhanh chóng hòa vào cơn gió đêm, cậu đưa mắt nhìn về hướng khác.
-“Nếu thích đi lúc nào thì cứ nói, tôi sẽ đưa đi.”
_Cảm ơn, về thôi.
Cô nói xong đứng dậy bỏ đi lại xe trước. Tính tình cô khác hẳn bọn con gái khác. Thật tình thì không biết tâm tư của cô như thế nào. Cậu cứ tưởng khi nói lần đầu đi biển, cô sẽ bộc lộ cảm xúc rồi rơi lệ, hoặc đại loại là muốn tâm sự với cậu. Thế mà, ngoài mọi mong đợi của cậu.
Cậu mong đợi gì ngoài người con gái này sẽ tự động mượn vai mình. Thật nực cười.
-“Ăn thêm gì không.”
Cô lắc đầu, bây giờ cô chỉ muốn nghỉ ngơi.
Thành Danh đưa cô về kí túc, rồi nhanh chóng rời xe đi. Có lẽ, cậu ta không ở lại kí túc mà tự mình về nhà.
Dãy hành lan trên phòng kí túc có bóng đen trải dài, khuôn mặt người con trai được bóng đèn nhỏ trên tường chiếu vào tạo nên khung cảnh thật nổi bật. Khi thấy bóng cô, cả người đang dựa vào tường bỗng dưng đứng thẳng dậy. Đem ánh mắt nhìn về hướng người con gái.
-“Đi đâu, biết mấy giờ rồi không?”
Cô nheo mắt nhìn người vừa lên tiếng đó. Ít phút sau không xác định được hỏi có nguyên nhân gì nên cô cứ đường thẳng mà bước đi về hướng cửa phòng mình.
Hàn Phong thấy cô như muốn lơ mình, cậu giận dỗi nắm chặt tay cô. Thật sự cậu đang cảm thấy giận khi lúc đó cô bỏ đi. Nếu không phải cô lấy lí do mình bệnh để về, thì cậu đã không cho đi. Thế nhưng lúc đó cứ tưởng cô trở về phòng thì lại nghe được cô đi cùng người khác, mà lại là Thành Danh, một người cậu cực kì ghét.
-“Trả lời đi.”
Cô vung tay mình ra khỏi tay cậu ta, ánh mắt như trừng ra lửa. Cô không nói hai lời liền mở cửa bước vào phòng. Đúng lúc Nhã Phương từ phòng truyền thống về phòng thấy Hàn Phong đứng ở ngoài, liền hỏi.
-“Sao cậu đứng đây.”
Nhã Phương vừa mở cửa vừa hỏi Hàn Phong, cậu không nói lời nào liền thừa cơ xông vào. Nhã Phương tròn mắt nhìn hành động đó. Đêm đã khuya rồi mà con trai lại vào phòng con gái, nếu nhà trường biết được, có lẽ sẽ chết cả ba.
Nhưng suy nghĩ tính cách Hàn Phong, chắc không có gì đâu, liền nhanh chóng đóng cửa rồi chạy theo sau cậu. Cậu đi thật nhanh rồi dừng lại trước giường Kì Thư. Cô chỉ vội vàng thay lại đồ ngủ, đang lấy chăn gối ra chuẩn bị đi ngủ thì đã thấy người đứng bên cạnh.
-“Trả lời đi, sao lại đi với hắn.”
Đây, chính câu nói này của cậu mà làm cho Nhã Phương cảm tưởng như cậu và Kì Thư đang yêu nhau, đang hỏi để đánh ghen vậy.
Còn cô, tự cho câu nói đó là xen vào quyền riêng tư của mình, không có ý định trả lời liền chui vào trong chăn ngủ.
Hàn Phong tức giận về thái độ đó nhưng nghĩ kĩ lại thái độ mình hơi quá trớn nên trầm mặt ngồi xuống ghế bên cạnh.
-“Chăm sóc tốt cho cô ấy.”
Nghĩ một lúc, thấy cô thật tình muốn ngủ và bỏ qua mình, cậu đứng dậy rời đi. Trước khi đi cũng không quên dặc dò cho Nhã Phương. Mà điều dặn dò này như dư thừa vì thực chất lúc nào cô cũng lo lắng cho Kì Thư cả.
Sáng sớm, bảng thông báo đông nghẹt người. Có lẽ đã dán bảng thông báo ai là hoa khôi và có vinh dự được ăn cơm với Ngụy Hàn Phong. Cái thông báo đó làm không ít người không can tâm và tiếc nuối. Có nhiều người thấy đó cũng đúng vì sắc đương nhiên là hơn người.
Cô, nói thật thì không quan tâm đến cái đó. Còn Nhã Phương thì biết sẽ không có phần mình nhưng vì phần tò mò nên cũng ghé chân lại xem. Cô bỏ đi trước, mặc cho Nhã Phương đứng đó.
-“Uống đi.”
Tự dưng đang đi, có người đưa hộp sữa trước mặt, cô ngẩng đầu lên nhìn. Nhìn xong lại im lặng bỏ đi.
Trên mặt cậu lại có vài gạch đen xuất hiện rõ ràng. Hành động này có lẽ là ấu trĩ nhất trong năm qua cậu từng sống và làm. Cậu đã lấy hết can đảm để đưa cho cô, vậy mà bị từ chối một cách bẻ mặt. Thật không thể tưởng nổi.
-“Bệnh đỡ hơn chưa, uống tí đi.”
Cậu hơi cao giọng, tay đã nhanh chóng nhét hộp sữa vào tay cô. Bỏ đi không đợi cô trả lời. Mà có đợi cô trả lời thì chắc cũng là lời nói vô tình và thờ ơ, thế thôi.
Nhìn bóng lưng Hàn Phong bỏ đi, cô thấy khó hiểu. Định bỏ sữa vào sọt rác nhưng suy nghĩ sao lại lấy nó uống. Cô xem như đây là bữa sáng thường ngày của mình mặc cho nguồn gốc từ đâu.
-“Kì Thư.”
Vừa ngồi vào lớp, đã nghe Nhã Phương réo, cô nhăn mặt bỏ quyển sách đang đọc xuống nhìn nhỏ như muốn hỏi có chuyện gì.
-“Trời ơi, không ngờ luôn.”
Cô nhăn mình rõ ràng nhìn Nhã Phương. Biết tính cô, nhỏ liền nhỏ giọng nói.
-“Cậu được chọn làm hoa khôi đó.”
_Không thể nào.
-“Cậu đã không dự lễ thì thôi, đã dự thì mình biết chắc cậu sẽ được. Thấy nói có đúng không. Nhưng có điều…”
_Gì sao?
-“Có điều năm nay lại chọn hai hoa khôi lận, cậu với cả Ly Thư, chắc có lẽ hai người giống nhau nên khó chọn. Mà thông báo có nói tuy có hai hoa khôi nhưng chỉ có một người được ăn cơm với Ngụy Hàn Phong thôi. Chắc chắn người đó là cậu rồi.”
_Nhảm nhí.
Cô không quan tâm, lại tiếp tục đọc sách. Vừa lúc đó cả Thành Danh, Hàn Phong và cô giáo chủ nhiệm bước vào lớp.
Phía sau cô, có một bóng hình cũng có phần quen thuộc. Nhiều bạn nam lại hú hét không lí do.
-“Như các em đã biết, đây là Dương Ly Thư. Tiểu thư họ Dương, hôm nay chuyển về trường ta, lại vào đúng lớp chúng ta. Các em phải hòa đồng với bạn. Được chứ? Em tự tìm chỗ đi.”
Đáng lẽ phần giới thiệu phải để tự bản thân người chuyển tới nói, nhưng phần đó Ly Thư không thích nên đã để cô giáo nói giúp.
Ly Thư không nói gì, bước về phía bàn của Hàn Phong đang ngồi, lập tức ngồi xuống. Nhiều người vẫn còn nhìn cô như người ngoài hành tinh. Thật ra thì do Ly Thư quá giống Kì Thư, lại còn do cô quá liều lĩnh chọn chỗ ngồi hơi quái dị. Trước khi gia nhập lớp học, Hàn Phong đã tuyên bố không cho người nào ngồi với mình, đặc biệt là con gái. Vậy mà giờ.
Cứ tưởng hắn sẽ phản đối, vậy mà chỉ thấy hắn nhìn Ly Thư, sau đó lại im re chẳng nói lời nào. Ánh mắt mọi người từ kinh ngạc chuyển qua không thể nào tin được. Nhưng lúc sau lại chú tâm vào việc học như chưa có gì xảy ra.
Hàn Phong hướng mắt về người con gái kia, chờ phản ứng của cô. Nhưng từ lúc Ly Thư ngồi chỗ hắn tới giờ, một ánh mắt của cô cũng chưa hề ghé qua.
Cậu tức giận đập bàn tức giận vô cớ rồi bỏ ra ngoài trước ánh mắt ngơ ngác của cô chủ nhiệm cũng như bạn trong lớp. Chỉ riêng duy nhất một người con gái là không có cảm giác gì.
Có lẽ có lí do gì đó nên khi Hàn Phong bỏ ra khỏi lớp học trong giờ này cũng không thấy cô chủ nhiệm lên tiếng. Lớp cũng thôi bình luận vì hành động này đã quá bình thường. Chỉ là hôm nay nặng hơn trước. Mọi lần trước thì mọi người thấy cậu có vẻ chán buổi học nên tự ý ra ngoài. Còn hôm nay, cậu đã tức giận nên mới ra ngoài. Chẳng lẽ lí do Ly Thư ngồi vào bên cạnh cậu. Nhiều thắc mắc đưa ra nhưng không ai chắc chắn đáp án.
Ra chơi, cô tìm ra vườn hoa của trường để đọc sách. Giờ này chắc có lẽ mọi người đang tranh nhau trong canteen. Chỉ có duy nhất chỗ này là yên tĩnh ít người. Mà nếu có người thì cũng là người tập trung đọc sách giống như cô.
-“Ăn gì chưa?”
Thành Danh bên cạnh, đưa hộp xôi cho cô. Cô chỉ liếc mắt qua, nhăn mặt vì mùi của nó. Không phản ứng gì ngoài việc đứng dậy dịch người sang chỗ khác.
_Vứt nó đi, khó thở.
Thành Danh nhún vai, sau đó nghe theo lời cô vứt vào sọt rác, lại gần cô nhìn cô với ánh mắt khó hiểu.
-“Không ăn được hả? Vậy sáng đã ăn gì chưa?”
_Rồi.
Thì đúng mà, đồ ăn sáng của cô chính là sữa, mà sáng cô đã uống, đồng nghĩ với việc cô đã ăn bữa sáng.
Cậu cũng không nói gì, lôi ra quyển sách ngồi đọc giống cô. Cô thôi không quan tâm đến người bên cạnh nữa. Cả hai mỗi người mỗi tâm trạng đọc sách. Nhưng người khác nhìn vào, giống như một cặp tình nhân đang cùng nhau học tập. Ánh mắt trên sân thượng nhìn đúng vào chỗ hai người, lóe lên tia chết chóc thật rùng rợn.