Những dãy biệt thự sang trọng trải dài trên con đường. Đây là nơi chỉ có quý tộc mới được đặt chân đến, ngôi nhà nào cũng có giá của nó. Đồng thời mỗi một chủ nhân của mỗi biệt thự đều có danh tiếng riêng của mình.
Sự giàu có đó bất cứ ai cũng mong muốn, nhưng không phải ai mong muốn cũng được .
Trong nhà Dương gia, Dương Trực và Ngọc Lan đang chăm chú chờ cuộc nói chuyện của cô con gái.
Dương gia từ khi chuyển về đây thì đã mua cho cô một căn biệt thự gần trường cho tiện việc đi lại học hành, nhưng mới ở một ngày, cô đã chạy về đòi hai người nói chuyện cho bằng được. Lúc đầu bà Ngọc Lan còn tưởng cô con gái vì nhớ mình mà vội vội vàng vàng trở về nhưng nhìn sắc mặt con gái thì không khỏi không lo.
-“Có chuyện gì sao?”
Dương Trực hỏi rất nhẹ nhàng, cho thấy ông rất yêu thương đứa con gái này.
-“Giờ con hỏi ba mẹ một chuyện, nhất định phải trả lời chính xác cho con, được chứ?”
-“Con hỏi đi.”
-“Ngoài con ra, nhà mình có con gái nào nữa không?”
Nghe con gái hỏi thế, cả hai không ai hẹn ai đều ngạc nhiên mở mắt nhìn nhau. Lúc sau mặt bà Ngọc Lan tái đi, nhưng Dương Trực vẫn còn lí trí, ông gằng giọng nhìn con gái.
-“Không có, sao con hỏi thế?”
-“Thật kì lạ, vậy con có chị hay em song sinh không?”
Lần này đến cả ông Dương Trực cũng bị kích động như bà Ngọc Lan. Rõ ràng chuyện gì đang xảy ra, sao đột nhiên con gái mình lại hỏi chuyện của quá khứ. Khi mà quá khứ đó đã chôn vùi đúng lúc cả hai được sinh ra.
Thấy vẻ mặt của hai người, Ly Thư tự cảm nhận được là có chuyện gì đó to lớn đang xảy ra. Cô chỉ nghĩ vậy thôi nhưng đâu nào biết chuyện đó sẽ làm thay đổi cuộc sống của mình trong nay mai.
-“Trường con học, có một người giống hệt con.”
-“Không thể.”
Ông Dương lẩm bẩm rồi nhìn qua bà Ngọc Lan, muốn nghe sự giải thích chuyện này là không thể. Nhưng hai hốc mắt bà đã đỏ ửng, bà kích động đứng dậy lay tay Ly Thư.
-“Nó ở đây, thật chứ?”
-“Mẹ…như vậy là sao?
-“Ngọc Lan, không phải nó đã chết rồi sao?”
Bà Ngọc Lan không nói gì, chỉ đứng đó khóc ngất đi. Bà đã giấu chuyện này lâu như thế, vậy mà bà quên mất nơi đây là nơi họ sinh sống. Bà khóc vì sợ ông Dương sẽ làm hại con bé.
Khi sinh ra, nhà bà đã mắc một lời nguyền là nhà không thể có hai con gái, nhưng bà lại mang song thai. Sinh hai đứa máu thịt ra đã đau lòng, vậy mà chứng kiến nhìn đứa con mình chết, bà không thể nên đã đem đến nhà người đàn bà kia chăm sóc. Bà đã đau lòng biết bao nhiêu nhưng bà nghĩ đây là cách duy nhất để đứa con bà tồn tại, vậy mà giờ. Đã phát hiện rồi, con bà sẽ ra sao đây.
-“Nó còn sống, nó như thế nào rồi, nói mẹ nghe.”
Bà chỉ biết tuổi, nó trải qua một điều đau đớn nhất là nhìn cảnh gia đình hiện tại tan nát. Bà là người mẹ, chỉ âm thầm đưa tiền giúp đỡ bọn họ. Nhưng vì bị Dương Trực quản rất chặt nên chẳng bao giờ bà đi riêng gặp con gái được, chỉ sai người hầu đi. Vì thế mà bà không biết được đứa con gái bà đứt ruột sinh ra như thế nào.
Ngày ngày nhìn Ly Thư lớn lên, bà cũng cảm nhận được đứa nhỏ kia cũng lớn lên, có lẽ là song sinh nên bà biết đứa nhỏ kia và Ly Thư sẽ giống nhau. Chỉ có điều bà xót xa số phận khi vừa sinh ra đã phải xa cha mẹ.
-“Vậy, thật là cô ta có quan hệ với chúng ta.”
Ly Thư như không tin câu hỏi thăm của mẹ, như thế thì khẳng định rồi. Đáng lẽ ra cô phải vui khi có người em gái chứ, nhưng sao thế này, cô cảm thấy như có đá nặng đè lên lồng ngực cô, cô khó chịu, cô buồn bực.
-“Bà mau nói tôi nghe.”
Lúc này ông Dương đã giận dữ đến cực điểm, ông muốn đánh bà nhưng nhìn nước mắt bà rơi thì không nỡ.
Bà vừa khóc vừa kể lại mọi chuyện cho hai người nghe.
Ông Dương ngồi lặng lẽ suy nghĩ, còn Ly Thư thì như không tin vào tai mình, cô giận dỗi bỏ lên lầu. Sao cô lại không có cảm tình với đứa em này. Giá như vừa sinh ra nó chết đi thì lúc này cô không phải khổ sở suy nghĩ mệt óc.
-“Trước hết phải đem nó về Dương gia đã.”
-“Ông muốn làm gì, đừng…đừng giết nó.”
Ông Dương hừ lạnh rồi bỏ vào phòng, đóng cửa một cái rầm. Lúc này bà mới hoàn hồn, lau nước mắt rồi vội vã rời nhà đi đến nhà bà Hồng.
Đến nơi, bà cảm xúc nghẹn ngào kể cho bà Hồng và muốn nhận lại con.
-“Lúc xưa gia đình tôi có rất nhiều khúc mắt, cảm ơn bà đã chăm sóc con tôi, giờ tôi muốn nhận nó về.”
Bà Hồng kích động, một chút nữa lại nhảy dựng lên. Tự dưng bỏ con năm, đùng đùng đòi con về, bà trợn mắt không nói nên lời.
-“Số tiền trước đây tôi đưa bà, rồi cả tiền đưa cho con tôi ăn học, tiền chữa trị bệnh cho bà cũng đủ rồi chứ. Tôi sẽ đưa bà thêm một khoảng nữa, đủ cho bà sống cả đời còn lại.”
-“Để tôi nói chuyện với Kì Thư đã, nếu nó muốn quay về, tôi sẽ không cản.”
-“Chắc nó sẽ về thôi.”
Bà Hồng cảm thấy người đàn bà này tuy đẹp nhưng có cái gì đó làm bà mất đi niềm tin. Tạm biệt bà ta xong, bà ngồi thừ đó suy nghĩ. Bà nghĩ nên nói sao với Kì Thư, phải giải thích sao. Và phải làm sao khi cô muốn quay về nhà ba mẹ ruột mà bỏ bà đi. Bà sẽ ra sao?
Bà đã khóc. Tình cảm năm này, tuy không ruột thịt nhưng bà xem cô như con mình, làm sao có thể…
Bà chỉ nhắn cho cô một tin, nói về gấp có chuyện.
Cô vừa tan học, trời đã xế chiều, nhận được tin nhắn của mẹ, cô vội vàng đi bắt xe về. Linh tính mách bảo cô có chuyện gì đó quan trọng lắm, bằng mọi cách phải về. Nhưng thật bực bội làm sao, xe còn chưa có.
-“Định đi đâu sao?”
Chiếc xe moto dừng trước mặt cô, người đó mở nón ra, nhìn cô hỏi.
Cô nhìn hắn rồi nhìn đồng hồ, gật đầu rồi nhìn đi chỗ khác, cô đang chờ xe bus.
-“Lên xe.”
Cô nhìn hắn như sinh vật lạ, rồi nhích chân dịch người sang chỗ khác, cô nhìn trước nhìn sau xem có chắc là hắn nói chuyện với mình không. Nhưng ánh mắt hắn khẽ chau mày theo bước chân cô, rồi sau đó là nhăn mặt.
-“Giờ này không có xe, lên mau.”
Đây rõ ràng là ra lệnh, cô có bắt ép hắn đâu, ngang ngược, cô không thích.
_Không cần, cảm ơn.
Cô vung tay quơ loạn xạ cả lên, cô chỉ muốn sao hắn hiểu là cô không cần, cô muốn tránh xa hắn còn không kịp.
Hắn không nói gì, gạt chống xe xuống rồi kéo cô lại xe mình, đặt cô ngồi sau xe, tự cài mũ bảo hiểm cho cô. Làm rất nhanh gọn, nhanh đến mức cô chưa kịp phản ứng gì, mà lúc phản ứng thì xe đã vọt chạy.
Cô mất đà nên vòng tay ôm hắn để không ngã, cô nghe tim mình đập thình thịch một cái. Cảm giác gì đây, khi dựa vào người này, cô nghe tiếng tim mình.
Để xe chạy ổn định lại, cô định buông tay ra thì bàn tay ai đó kéo tay cô lại, cứ để im như thế. Cô có muốn nói gì lúc này cũng không được, thật sự là muốn chết quá đi thôi.
-“Về nhà sao? Giờ này?”
Cô chỉ gật đầu, sao hắn biết cô về nhà, cái này hay à nha.
-“Đôi khi tôi lại thích im lặng như thế này, chỉ có cô mới cho tôi thấy cảm giác con gái không phiền phức.”
Tay cô vẫn còn ôm hắn, tiếng gió vù bên tai nên cô tựa đầu vào lưng hắn, nghe hắn nói thế thì cô ngẩng đầu lên. Do ở đằng sau nên cô không biết cảm xúc của hắn lúc này như thế nào.
Phải công nhận hắn nhớ nhà cô ghê thiệt, cô nhớ hắn đến nhà cô buổi tối, mà đi cũng buổi tối. Sao giờ không đợi cô nói gì hắn đã đưa đến đây.
Đến nhà, cô tự động bước xuống, tháo mũ đưa cho hắn rồi định cảm ơn.
-“Không cần cảm ơn, tôi chỉ tiện đi qua đây.”
Cô gật đầu như biết rồi, định đi vào nhà thì ánh mắt nhìn cô không rời, như còn muốn nói gì đó.
-“Không mời tôi vào?”
_Hôm nay không được, nhà tôi đang có chuyện, hẹn khi khác.
Không đợi hắn nói gì nữa, lập tức xoay người bước vào nhà. Hắn chỉ nhàn nhạ nhếch môi một cái rồi rồ ga bỏ đi trong đêm, vệt khói làm mù mịt cả đoạn đường vắng.
Cô chậm chạp vào nhà, không khó cho cô thấy rất nặng nề, cô không hiểu sao nữa. Mẹ ở dưới bếp, chân khập khễnh bước lên, thấy cô, bà lập tức bỏ li sữa tươi xuống bàn, ôm chặt lấy cô khóc nấc lên.
Bà khóc một hồi, làm cô khó hiểu, xong rồi bà lại kéo cô lại ghế ngồi. Mắt bà đỏ hoe và sưng tấy lên, cho thấy không phải bà mới khóc đây mà khóc trước đó rất nhiều.
_Mẹ.
Cô cảm xúc hỗn loạn, không biết sao mẹ khóc nhưng cô chỉ muốn kêu lên một tiếng như vậy.
-“Mẹ sẽ nói mọi chuyện cho con, con sẽ tha thứ cho mẹ chứ?”
Cảm xúc ngổn ngang, cô chỉ vội gật đầu. Nhìn bà Hồng hít lấy không khí, cố ngăn dòng lệ rơi để nói với cô chuyện gì đó mà cô cảm thấy đau lòng.
-“Nhiều lần con hỏi tại sao ba con làm vậy, đúng không?”
Cô gật đầu.
-“Vì con không phải là con gái ta.”
Nói ra những lời này, mắt bà lại tuông ra dòng lệ không tự chủ. Còn cô, có thể nói bị sốc nên cứ mở to mắt nhìn bà Hồng. Người mẹ năm qua cô yêu thương, hôm nay lại nói không phải mẹ ruột.
Đôi tay cô run run, lắc nhẹ vai bà như muốn nói bà hãy nói đây là lời nói đùa đi, nhưng bà lại khóc to hơn.
-“Ta yêu ông ấy, nhưng ta bị vô sinh. Đúng lúc mẹ ruột con đưa con cho ta, ta đã lấy con ra làm vật ràng buộc giữa ta và ông ấy. Ông ấy lại không yêu ta, mà yêu một người phụ nữ khác. Thấy ta có con với ông ấy, nhà ông ấy bắt buộc chịu trách nhiệm. Hôm ấy uống say, là do phát hiện con không phải là con ruột, ông ấy mới tức giận mà bỏ đi. Con đừng trách ông ấy, tất cả là lỗi của ta.”
Bà nói xong, lại đau lòng mà khóc to hơn. Mắt cô cũng đỏ hoe, cô nhìn bà Hồng, chỉ nhìn thôi. Đơn giản vì cả người cô không hoạt động được nữa. Đây là chuyện gì? năm nay người mình hận không đáng hận, là mình sai lầm sao.
Cô trầm mặt, giọt nước mắt trong suốt khẽ lăn. Cô không chịu nổi cú sốc này đâu, cô không phải con ruột của mẹ, vậy là con của ai. Trong đầu lại xuất hiện hình ảnh giống hệt mình. Dương Ly Thư.
-“Mẹ ruột của con là người chu cấp tiền cho con ăn học, người trả viện phí cho ta, giúp ta phẫu thuật, chữa lành vết thương. Bà ta rất lo lắng cho con. Hôm nay bà muốn đưa con về, đó là nhà Dương gia. Mẹ không biết vì sao gia đình giàu có như vậy lại bỏ con đi lúc còn nhỏ, nhưng chắc chắn có uẩn khúc. Con sẽ quay về chứ?”
Cô đưa mắt vô hồn nhìn bà Hồng, nhìn khuôn mặt bà đau thương và tia hi vọng chuyện gì đó. Cô biết, bà không muốn cô quay về.
Cô ôm chặt lấy bà, khóc, cô đã có thể dễ dàng khóc rồi. Bao buồn tủi của năm trước đã qua đi rồi, nỗi hận thù trong mắt cô cũng phai nhạt rồi. Nhưng sao lòng cô đau thế này.
_Con chỉ có một mình mẹ là mẹ, trước đây họ đã bỏ con không một lí do, thì bây giờ cũng không có lí gì con quay lại. Họ đã vứt bỏ con, giờ khắc ấy con đã không cần họ, người con cần là mẹ, một mình mẹ là đủ rồi, con sẽ không xa mẹ.”
-“Huhu, là ta đã hại con ra như thế này, tất cả là tại ta. Nếu không phải vì tình yêu, vì ích kỉ, ta có thể tự mình nuôi con mà không cần ông ta, để bây giờ khiến con ra nông nổi này. Con không hận ta sao.”
_Không, người mãi là một người mẹ vĩ đại trong lòng con, mẹ đã yêu thương, quan tâm con. Không có lí do gì con bỏ người.
Bà cảm động, bà lại khóc to hơn.
-“Nhưng theo ta, con sẽ khổ cực. Dương gia quyền thế hơn, ở đó con sẽ sung sướng, ta không có gì cho con cả.”
_Con đã sống như thế này quen rồi, không cần gì cả? Chỉ cần mẹ, mẹ đừng đuổi con có được không?
Cả đêm đó, hai người ôm nhau ngủ trên giường, khóc thút thít như trẻ con. Bà suy nghĩ rồi, con bà nuôi năm, không có lí do gì buông bỏ, đâu phải nói muốn nhận lại là nhận đâu. Nhưng bà vẫn sợ, ruột thịt vẫn là ruột thịt, không thay đổi được.
Sự thật đã sáng tỏ, nhưng cô vẫn không thể nào tin được, cảm giác bây giờ rất mệt mỏi, vô cùng mệt mỏi.
Bốn giờ sáng, cô bắt xe lên trường, hôm nay chắc học ca chiều, bỏ ca sáng thôi. Từ nhà lên trường cũng mất - tiếng là ít. Hôm qua đi moto của tên kia, đi đã mất tiếng, mà công nhận hắn đi nhanh thiệt.
-“Giờ mà bắt xe đi học có muộn không?”
Cô giật mình nhìn Hàn Phong, nghi ngờ như hắn ở đây đợi mình vậy, đợi lúc cô bắt xe không có thì hắn lại mò đầu ra. Khiến người ta sợ chết khiếp.
Cô lắc đầu, ý muốn nói hắn tránh xa cô ra chứ không phải trả lời câu hỏi trên của hắn. Vậy là làm hắn hiểu lầm, không đợi cô đồng ý đã một lần nữa bế cô lên xe. Lần này cũng không như lần trước, hắn không cho cô ngồi phía sau mà trực tiếp cho ngồi phía trước. Cô trợn mắt muốn nhảy xuống xe nhưng hắn lại nhanh chóng cho xe vọt chạy.
-“Tâm trạng không tốt ngồi phía trước đón gió là tuyệt nhất.”
Cô trầm mặt không nói gì, sao hắn biết tâm trạng cô.
-“Nếu cô hét được thì tốt quá.”
Đang mỉa cô sao, cô khinh. Nhìn lại cảnh tượng phía trước, cô nheo mắt. Cô rõ ràng dựa vào lồng ngực hắn, nghe tiếng tim hắn đập, nhưng cô lại bình tĩnh như vậy. Cô cứ dựa hắn, nhìn về đoạn đường phía trước.
Cô thấy hắn đi không phải là đường về trường, nhưng cô cũng không hỏi gì, chỉ lặng im như vậy.
Cô rất buồn, cô đã nghĩ sai về người từng gọi là ba, nhưng rõ ràng ông ta quá đáng, ông không nên làm vậy với mẹ. Còn người kia, đột nhiên là mẹ ruột của cô, muốn nhận cô về, lại có quan hệ với Ly Thư, cô không thích. Tự dưng có một gia đình khác, cô không quen.
Hắn chở cô đến biển, đứng trên ngồi tảng đá to rộng, hắn xuống xe, cô cũng xuống theo, cô nhìn hắn khó hiểu.
-“Biết thân phận mình, sao lại buồn.”
Nghe hắn nói, cô hoảng hốt nhìn, khó tin trong mắt cô lại hiện ra, sao hắn lại biết.
-“Tôi điều tra, đừng nhìn với ánh mắt như vậy?”
Cô thở dài, rũ mắt xuống, nhặt hòn đá dưới chân lên rồi ném xuống biển, một lần rồi hai lần, hai lần rồi ba lần…Cô cứ làm như thế cho hết buồn bực. Nhưng không tài nào hết. Hàn Phong bước lại gần cô, ngăn không cho cô ném đá nữa. Thật buồn cười cho cô gái này, buồn bực không hét được vẫn có biện pháp khống chế, thật là phục. Nhưng sao lại buồn khi biết mình là con gái của nhà quyền thế, đáng lí phải vui mừng.
rưỡi sáng, gió cũng rít qua, nhờ hơi nước của biển mà làm không khí lạnh hơn. Hàn Phong cởi áo khoác khoát lên vai cô, ôm bả vai cô nhìn về phía trước.
Đúng lúc, mặt trời đang nhô lên. Một màu vàng cam nhuộm cả đường chân trời, hòa vào cuối dòng biển không thấy điểm dừng kia. Mọi cảnh vật như ngừng lại để đón chào ngày mới, ánh mặt trời như ban phát niềm tin sức sống cho muôn vật.
Cô đã từng ước, ước gì mình cùng ba và mẹ nắm tay nhau đi ngắm bình minh. Lúc ấy họ đã gật đầu thật tươi đồng ý, thế mà. Cô chưa bao giờ quên lời hứa ấy, chỉ là họ không đáp ứng với cô. Bây giờ cô đang chơi vơi giữa biển cả, không có một điểm tựa vững chắc nào cả. Chỉ cần một tác động nhẹ, cô sẽ từ bỏ thế gian này.
Cô đưa một tay lên, nheo mắt nhìn mặt trời đang lặng lẽ nhô lên. Môi cô cong lên một nụ cười mà năm qua có lẽ đã lãng quên. Nhưng kèm theo nụ cười xinh đẹp đó, nước mắt trong như pha lê của cô lại trầm lắng rơi xuống.
Cảnh tượng hết sức thê lương, Hàn Phong bên cạnh cũng ngây ngốc nhìn nước mắt hòa lẫn vào nụ cười của cô, không nghĩ được là cô đang buồn hay vui. Chỉ biết tâm trạng cô bất ổn.
_Không có gì thay đổi được số mệnh.
Cả hai cứ đứng đó nhìn mặt trời lên cao, không nói một lời nào. Đến lúc mỏi chân, cô mới xoay người sang Hàn Phong, cảm ơn.
Hắn đưa cô về trường, lúc này cô ngoan ngoãn ngồi phía sau, cô ngồi cách xa hắn, làm hắn khó chịu nhưng hiểu cảm giác cô lúc này nên lại thôi.
Đưa cô về trường, mấy hôm trước về buổi tối nên không ai thấy, bây giờ lại công khai buổi sáng như vậy, làm mọi người bàn tán xôn xao. Trong đó, có hai ánh mắt trầm ngâm khó đoán.
Lúc này cô mới biết, đi với tên này là một sai lầm. Mặc dù lúc nãy có cảm động hắn là người đầu tiên đưa cô đi xem bình minh.