Căn biệt thự rộng lớn vốn đã im ắng yên tĩnh nay còn yên lặng hơn , Cha mẹ của Uyên Nhi vì công việc nên phải ra nước ngoài một thời gian , Mỹ Anh nhìn con gái bé bỏng ngày càng gầy lo lắng dặn dò
- Con ở lại nhớ ăn uống đầy đủ gần đây con rất gầy
Uyên Nhi đi bên cạnh kéo vali đồ cho mẹ vừa đi vừa gật gù vâng dạ
- Vâng con biết rồi mẹ đừng lo
Mỹ Anh ôm lấy con vào lòng thấy chồng đã vào xe bà mới nói
- Mẹ biết con đau lòng vì Vũ nhưng con hãy nhớ mẹ vẫn luôn ở bên con
Kinh ngạc mở to mắt Uyên Nhi lắp bắp
- Mẹ … mẹ sao mẹ biết
Nhẹ nhàng đưa tay lên vuốt mái tóc dài óng ả của con Mỹ Anh mỉm cười dịu dàng
- Mẹ là mẹ của con nếu mẹ không biết thì ai biết đây ?
Ngẩng đầu lên nhìn nụ cười của mẹ Uyên Nhi lấy ấm áp hẳn lên , thì ra những chuyện cô cố che dấu mẹ đều biết cả …
- Hai mẹ con làm gì mà lâu vậy muộn rồi
Hạo Nhiên ngồi chờ nãy giờ cuối cùng cũng lên tiếng ..
Mỹ Anh nhìn con nói
- Đừng để tình cảm ảnh hưởng tới sức khỏe của bản thân và hãy tìm hiểu kỹ mọi chuyện trước khi tin những lời người ta nói
Nói xong bà hôn nhẹ vào má Uyên Nhi rồi lấy vali đồ thong thả bước vào xe …
Nhìn bóng chiếc xa xa dần Uyên Nhi cuối cùng cũng hiểu mẹ nói hãy tìm hiểu trước khi tin điều gì đó là sự thật có lẽ mẹ biết gì đó …
Jenny sau khi dao lại mọi chuyện cho Bảo Ngọc quyết định quay về Mỹ , khi chào tạm biệt Uyên Nhi cô cố bày ra vẻ mặt đau đớn khổ sở khiến mọi người đều tin cô bị phản bội
- Thanks for everything
Uyên Nhi gật đầu nắm tay Jenny
- Are You ok ?
Jenny gật đầu mỉm cười nhẹ nhàng
- If Will happy that’s I’m happy ( nếu Will hạnh phúc tôi cũng đang hạnh phúc )
Nói rồi cô quay người bước đi , bóng dáng cao gầy xinh đẹp đã biến mất nhưng Uyên Nhi vẫn đứng đó nhìn theo bằng ánh mắt khâm phục cô thì thầm
- Chị thật mạnh mẽ Jenny à …
Sau khi tiễn Jenny xong xuôi Bảo Ngọc và Uyên Nhi quay vào nhà , tới phòng khách Uyên Nhi bị Elena chặn lại cô dùng giọng chanh chua hỏi Uyên Nhi
- Mày là Uyên Nhi gì đó ?
Uyên Nhi ngẩng đầu lên nhìn người con gái trước mặt cô ấy rất cao , mái tóc màu nâu hạt dẻ xoăn nhẹ rủ xuống hai bờ vai mảnh khảnh , làn da trắng hồng tự nhiên và khuôn mặt sắc xảo được trang điểm nhẹ nhàng khiến cô ấy thật nổi bật Uyên Nhi chợt thấy hụt hẫng suy nghĩ đầu tiên chính là “ thì ra Uy Vũ bỏ Jenny vì cô gái này cũng có chút dễ hiểu “
Elena chờ mãi không thấy Uyên Nhi trả lời cô hỏi gọi lớn
- Này nhỏ kia sao không trả lời câu hỏi của tao ?
Nghe tiếng quát chói tai của Elena , cô lập tức bừng tỉnh khỏi xuy nghĩ nhíu mày không vui nhìn cô gái hung dữ trước mặt
- Làm gì mà quát to thế tôi không bị điếc , mà còn nữa tôi đây đã đủ tuổi bầu cử rồi nhá đừng có nhỏ này nhỏ nọ bực mình
Trừng mắt nhìn cô bé trước mặt Elena nghiến răng
- Tao kgoong quan tâm mày là trẻ con hay người lớn bị điếc hay bị mù chỉ cần nói mau mày là con nhỏ Uyên Nhi đó phải không ?
Khoanh hai tay trước ngực Uyên Nhi vênh mặt lên
- Đúng thì sao ?
Elena cười lạnh đưa bàn tay thon dài xinh đẹp lên vỗ nhẹ vào má Uyên Nhi
- Hừ vậy thì chị khuyên em tránh xa Will ra nếu không …hừ
Hất văng tay Elena ra Uyên Nhi cười hỏi lại
- Xin hỏi chị là cái thá gì mà cấm tôi không được ở gần tên vô lại đó , lúc trước tôi vốn nghĩ cách xa anh ta một chút nhưng bây giờ …
Uyên Nhi dừng lại ngẩng đôi mắt to tròn lên nhìn Elena
- Tôi lại càng muốn ở gần anh ta
Nói xong cô hất tóc rồi đi qua Elena về phòng của mình …
Nhìn theo bóng tình địch khuất dần Elena tức giận mím chặt môi “ Muốn ở gần anh ấy … cô chết chắc rồi “
Nói những câu này thật ra Uyên Nhi có chút không thoải mái , trước đây cô luôn nói chuyện rất lễ phép chỉ trừ Uy Vũ ra …(-_- !) nhưng hôm nay khi thấy Elena nói chuyện với mình lại còn bằng cái giọng điệu “ bà đây là nữ hoàng “ như đang ra lệnh cho người ta vậy Uyên Nhi rất tức giận tuy cô biết nguyên nhân đó không phải là nguyên nhân duy nhất … nên cô nghĩ tại sao cô phải lễ phép , dù sao cho dù có vậy thì cũng chỉ là giả dối . Cô ghét giả dối nên cô sẽ sống thật với con người mình đừng nghĩ con mụ son phấn lòe loẹt tóc vàng hoe này có thể dọa được cô Uyên
Nhi này k dễ bắt nạt vậy đâu …
Một buổi chiều mát mẻ nắng vàng chan hòa trên con đường vắng vẻ xinh đẹp , Bảo Ngọc vừa nghe mp vừa chạy bộ . Đã chạy hai vòng quanh biệt thự nhưng cô không hề cảm thấy mệt , không biết vì sao sáng nay thức dậy cô lại nhớ anh , nhớ nụ cười ánh mắt của anh khi nhìn cô … bài hát vui vẻ nhí nhảnh kết thúc lại một bài hát khác vang lên … Silent Wind ( bạn nào tò mò thì nghe nhá mình thấy rất là hay ạ ^^) một bài hát không lời nhẹ nhàng mà u oán , lần đầu tiên cô nghe bài hát này cô đã khóc . Cô thấy bản thân mình chính là một ngọn gió câm lặng … âm thầm yêu anh âm thầm nhìn anh từ xa và âm thầm mong anh hạnh phúc , nhưng cô biết bản thân không thể giống như ngọn gió mãi mãi quanh quẩn bên anh dõi theo từng bước chân anh đi nên cô chọn cách tránh xa anh ra để anh thanh thản bước đi trên con đường anh cho là hạnh phúc . Qúa khứ sẽ mãi là quá khứ , cho dù bị thương chảy máu đầm đìa thì bây giờ cũng đã thành sẹo , nhưng có những tình cảm sẽ không bao giờ biến mất cũng giống như tình yêu của anh dành cho chị gái cô vậy nó là một thứ gì đó rất quan trong với anh và cô chính là thủ phạm cướp đi thứ quan trọng ấy của anh cho nên dù anh có cố gắng dịu dàng quan tâm tới cô đến đâu thì điều đó cũng chỉ dừng lại ở mức bạn bè , anh không thể chấp nhận cô vì cô là kẻ
đã giết chết người anh yêu …
- Em nhớ anh …
Ngẩng đầu lên , hai mắt từ từ nhắm lại hàng lông mi rung động nhẹ nhàng một giọt nước mắt nhẹ nhàng chảy ra theo gò má cô chạm tới đôi môi hồng xinh đẹp rồi biến mất không dấu vết chỉ còn lại một vệt nước chưa kịp khô …
Em yêu anh , yêu trong thầm lặng em sẽ là cơn gió mãi ở bên anh ấm áp khi đông về , mát lịm khi hè tới , mãi bên anh làm một cơn gió im lặng …
Mệt mỏi vì những suy nghĩ bi quan rối loạn Bảo Ngọc dừng lại bên chiếc xích đu bên ngoài biệt thự dựa đầu nhắm mắt ngủ thiếp đi …
Silen Wind kết thúc và lucid dream vang lên như muốn an ủi cô hướng cô đi tới một nơi khác nơi có những giấc mơ tươi sáng hơn xinh đẹp hơn , một giấc mơ có ý thức …