Một buổi sáng đẹp trời Uyên Nhi đi dạo quanh một vòng , đi đến chiếc xích đu yêu thích bỗng nhiên Uyên Nhi nghe thấy tiếng cãi vã cô dừng lại nấp sau một bụi cây yên lặng nghe ngóng
- Anh nói đi cô ta là gì của anh ?
Một giọng nói đanh đá lanh lảnh vang lên , à của Elena . Uyên Nhi kinh ngạc thò đầu ra nhìn một chút thấy Uy Vũ và Elena đang đứng đó , anh đang nhíu màu khó chịu còn cô ta thì tức giận đùng đùng hai mắt chợn lên ngược lại hoàn toàn với dáng vẻ thục nữa của cô ta hàng ngày …
Elena hỏi Uy Vũ “ cô ta là gì của anh ?” không lẽ là đang nói Jenny sao ? ồ không Uy Vũ và Jenny là công khai mà , thôi cứ hóng đã rồi tính sau vậy …
Quay lại nhìn cô gái đứng trước mặt một cách khó chịu Uy Vũ nói lớn
- Cô ấy là cái gì cũng chẳng liên quan tới cô
Elena nghe vậy tức điên lên cô chỉ tay vào mặt Uy Vũ hét
- Anh nói vậy là ý gì ? e từ nước Mỹ xa xôi tới đây để được ở gần anh vậy mà anh vì con bé Uyên Nhi vớ vẩn đó mà tức giận với em ? anh xem em là cái gì ?
Uyên Nhi ngồi trong bụi cây tim bỗng nhảy lên một cái “ con bé Uyên Nhi “ là cô đúng không ? hay Uy Vũ còn quen một con bé Uyên Nhi khác ? thật sự muốn nhảy ra hỏi cho rõ nhưng nghĩ lại bản thân đang nghe lén nên Uyên Nhi đành nhịn xuống sự tò mò ngồi im tại chỗ nghe ngóng tiếp …
Uy Vũ lạnh lùng gạt ngón tay Elena xuống anh muốn nói rằng Uyên Nhi là người anh yêu nhưng nghĩ đến chuyện Elena có thể sẽ gây khó dễ cho cô anh đành kìm nén
- Con nhỏ đó chả là cái gì cả cô nghĩ gì mà hỏi những câu như vậy ?
Câu nói này Uy Vũ nói mà còn cảm thấy buồn huống chi là Uyên Nhi , anh thở phào nhẹ nhõm “ cũng may cô ấy không ở đây “ ….
Elena hài lòng mỉm cười cô níu lấy cánh tay anh nũng nịu
- Sorry nha Will em biết anh sẽ không để ý tới nhỏ xấu xí đó đâu mà là em hiểu lầm sorry nha
Uy Vũ hừ một tiếng không để ý đến sự quấn quýt nhiệt tình của Elena lạnh lùng bước đi , Elena thấy anh rời đi nũng nịu gọi với theo
- Will anh đợi người ta chút đi chậm thôi …
Theo tiếng bước chân xa dần Uyên Nhi ngồi trong bụi cây nước mắt cũng bắt đầu rơi , anh nói cô không là cái gì cả , chả là cái gì cả … Câu nói ấy cứ mãi xoay vòng vòng trong đầu Uyên Nhi , cô biết anh không thích cô nhưng anh có cần thiết phải lạnh lùng gạt bỏ như vậy không ? không lẽ cô xấu xí đáng ghét như vậy sao ?
Từng giot , từng giot nước mắt như những hạt pha lê trong veo nhẹ nhàng rơi xuống rồi biến mất trên thảm cỏ xanh ngát .
Uyên Nhi bịt chặt miệng khóc không thành tiếng lúc này cô cảm giác như có một thứ gì đó đang bóp chặt khiến cô khó thở , hai mắt nóng lên như hòn than muốn nói thành tiếng nhưng không thể…
Nắng vàng nhẹ nhàng chiếu rọi lên bóng hình nhỏ bé đang run rẩy tiếng chim hót cũng im bặt như đang chìm đắm vào nỗi đau câm lặng cùng cô gái trẻ …
Bữa tối ngon miệng được bày biện ở trên bàn nhưng giường như chẳng ai muốn động đũa .
Uy Vũ nhìn quanh nhíu mày hỏi
- Uyên Nhi đâu sao từ trưa không thấy mặt ?
Bảo Ngọc lắc đầu nhìn chiếc điện thoại trong tay nói với giọng chán nản
- Em không biết gọi cô ấy không nghe máy nhắn tin cũng không trả lời
Elena thấy Uy Vũ từ lúc ngồi xuống đều tìm con nhỏ kia , cô tức giận nói to
- Cô ta có đúng là tiểu thư khuê các không vậy ? thật không co chút lễ phép con gái con đứa muốn đi thì đi muốn về thì về thật không hiểu cha mẹ cô ta đã giáo dục cô ta thế nào nữa
Bảo Ngọc quay sang nhìn Elena kiêu ngạo lạnh lùng “ đốp “ lại
- Nói mà không biết ngượng sao ? nhìn lại bản thân mình xem có khá khẩm gì hơn không ? cho dù cô lớn lên ở Mỹ nhưng tại sao lại hủy hoại văn hóa người Việt bằng những hành động như vậy ? nào là bám riết lấy người không yêu mình bỏ vệc học hành và cả gia đình để chạy theo người ta về nước , lại còn tự tiện ăn uống ngủ nghỉ trong nhà người khác không xin phép..
Nói đoạn Bảo Ngọc liếc mắt nhìn về phía Elena giờ đã cứng họng mặt mày tím tái nhìn đến là đáng thương , cô hài lòng cười mỉm nhấp một ngụm nước trái cây rồi tiếp tục suất chiêu
- Cô nghĩ mình có quyền để lên tiếng trong nhà này sao ? cô nghĩ mình là ai ?
Uy Vũ hoàn toàn không để mấy lời cãi cọ kia lọt vào tai anh đang mải lo lắng cho Uyên Nhi , không biết cô đi đâu nữa . Ngồi chờ cũng chẳng phải là cách Uy Vũ đứng dậy bỏ mặc Elena và Bảo Ngọc như hai con khủng long đang phun lửa lặng lẽ rời đi …
Elena tức đỏ cả mặt cô cầm cốc nước trong tay hất thẳng vào mặt Bảo Ngọc , nhìn khuôn mặt trắng trẻo đẫm nước mỉm cười lạnh lùng
- Mày nghĩ nói ra những lời như vậy rồi tao sẽ để mày yên sao ?
Từng giọt từng giọt nước chảy dài trên khuôn mặt xinh xắn , nếu là Bảo Ngọc của trước đây cô sẽ cúi đầu cam chịu nhưng bây giờ không giống nữa , từ từ đứng dậy khóe môi vẫn giữ nguyên nụ cười bàn tay cầm chặt cốc nước trong tay đang chuẩn bị vung lên thì một tiếng nói quen thuộc mang theo sự ngạc nhiên vang lên từ phía sau …
- Có chuyện gì thế ?
Tuấn Anh từ bên ngoài bước vào nhìn khuôn mặt của Bảo Ngọc ướt đẫm nước lại thấy Elena đang cầm cốc thuye tinh trống rỗng trong tay cười đắc ý Tuấn Anh quay sang hỏi Bảo Ngọc
- Em làm sao thế ?
Nhìn người mà bản thân đã nhớ nhung biết bao hiện tại đang đứng trước mặt lẽ ra cô nên vui mới phải nhưng là cô không muốn anh nhìn thấy dáng vẻ nhếch nhác của bản thân lúc này , Bảo Ngọc bỏ mặc sự quan tâm của anh xoay người bỏ chạy …
Elena kéo tay Bảo Ngọc lại nói lớn
- Tính chạy sao không dễ vậy đâu
Bảo Ngọc thầm rủa trong lòng “ con đàn bà ngu ngốc muốn nhịn cũng không xong “ cô vung tay lên cho cô ta một cái bạt tai thật mạnh , một tiếng “ bốp “ vang lên khiến bầu không khí trở nên im ắng khác thường . Elena ôm lấy bên má nóng rát của mình hét lên
- Mày dám
- Sao mà không dám ?
Bảo Ngọc hất hàm hỏi ngược lại cô mặc kện hiện tại Tuấn Anh đang nghĩ về mình thế nào nhưng cô không nhịn nổi mụ điên này nữa . Đưa ngón chỏ lên chỉ thẳng vào mặt Elena cô gằn giọng
- Thứ nhất đừng bao giờ để tôi nghe cái miệng kinh tởm của cô nói xấu Nhi lần nữa ,
Dừng lại ở đó cô tiến đến bàn ăn cầm cốc nước trên bàn lên hất vào mặt Elena
- Thứ hai chính là đừng nghĩ tôi dễ bị bắt nạt
Elena giận dữ nhảy bổ tới muốn đánh Bảo Ngọc nhưng chưa chạm được đến người cô thì đã bị một cánh tay mạnh mẽ giữ lại , Tuấn Anh nhíu mày nhìn cô gái đang lên cơn điên là Elena quát to
- Thôi đi em quá đáng lắm rồi đấy
Dùng ánh mắt không thể tin nhìn người anh , người bạn đã quen bao năm khi ở Mỹ Elena quát lại
- Anh bênh con nhỏ hỗn láo đó ư ?
Tuấn Anh khó chịu ngắt lời cô
- Anh không bênh ai cả anh chỉ không muốn mọi chuyện trở nên ầm ĩ thôi em về phòng đi
Elena giận giữ “ hừ “ một tiếng rồi bỏ về phòng , chỉ còn lại Tuấn Anh và Bảo Ngọc ở lại .
Anh nhìn lướt cô gái đang đứng trước mặt không ngờ cô lại có thể thay đổi tới như vậy khiến anh thấy rất ngạc nhiên
Bảo Ngọc bị anh nhìn đến luốn cuống tay chân cô vội vàng nói
- Vậy anh đi tìm anh Vũ đi em đi thay đồ
Tuấn Anh “ ừh “ một tiếng nhưng ánh mắt vẫn nhìn Bảo Ngọc chằm chằm vào cô …
Lâu lắm rồi mới gặp nhau , vừa gặp lại để anh nhìn thấy hình ảnh không tốt của mình Bảo Ngọc đang rất chán nản nhưng tại sao anh cứ nhìn cô bằng ánh mắt quái dị đó chứ ?
Trên con đường núi tối đen như mực Uyên Nhi cầm đèn pin đi mãi đi mãi nhưng cũng chẳng biết mình đang đi đâu nữa bỗng nhiên có một ánh sáng màu vàng le lói phía trước , cô thẫn thờ đi tới đó thấy một gia đinh ba người đang ngồi quay quần bên đống lửa vừa nướng thịt vừa ca hát , nhìn quanh một hồi cô mới phát hiện đây là bãi cắm trại mà cha mẹ vẫn hay đưa cô tới khi còn nhỏ , nơi này vẫn không hề hay đổi tuy những chiếc cây cổ thụ lúc trước cô hay dựa vào đọc sách đã bị chặt mất nhưng chỉ cần nhìn thoáng qua cô cũng có thể nhận ra đây là khu cắm trại Thiên Đường . Vì đây là nơi cô gặp anh lần đầu tiên …