“A Duy, làm sao vậy?” Trợ lý một bên hỏi.
“Không, không có chuyện gì.” Anh ta buộc bản thân phải bình tĩnh, cẩn thận nhìn về phía tôi “Chỉ là bóng cây mà thôi.”
Xe dừng lại, hai người bọn họ vừa nói chuyện vừa đi bộ về nhà, tôi ngẩn người tại chỗ, nhìn chằm chằm cây kẹo được quy đổi từ điểm sợ hãi.
Đây là thức ăn đầu tiên tôi nhận được sau khi tôi “chết” đó!
Tôi “À hú” một tiếng, bật cười thật lớn rồi vội vã chạy theo anh ta về nhà.
….
Tôi xuyên qua bức tường để vào nhà.
Lúc này anh ta đang tắm, anh ta là người sống duy nhất trong căn nhà này.
Tôi lượn lờ bên ngoài, thập thò nhìn lén một chút, thì ra anh ta đang nằm trong bồn tắm, cái dáng người này, chậc chậc chậc….
Tôi đỏ mặt rồi, sau đó—
“Tắc!”
Tôi đã tắt đèn.
“Ah ah ah ah ah!”
Một tiếng hét xé ruột xé gan từ trong nhà tắm vang lên.
[Giá trị sợ hãi đến từ Quý Duy +]
Hahaha!
Hình
“Tắc!”
Tôi bật đèn lên lại, sau đó nhìn thấy anh ta cả người choáng váng..
Anh ta vừa cố gắng cử động, vừa lầm bầm nói: “Điện năng không tốt?”
Tất nhiên là không ai đáp lại anh ta rồi.
Ma cũng vậy nhá.
Anh ta lại tắm rửa, ngay khi anh ta mất cảnh giác—
“Tắc!”
“Ahhhhhhhhhhhhhhhh!”
[Giá trị sợ hãi đến từ Quý Duy +]
Hahaha!
Tôi lại bật đèn.
“Tắc”
Sau đó lại tắt đèn.
“Tắc!”
“Bật Tắt bật Tắt ~”
Cả phòng tắm cứ như một vũ trường, nhấp nháy nhịp nhàng~.
“Ahhhhhh!”