Nhìn thấy giá trị sợ hãi tăng liên tục không ngừng.
Tôi cười hết nấc!
“Mẹ ơi!”
Anh ta bỏ lại một câu rồi chạy sụt quần ra khỏi bồn tắm, mặt đất toàn là nước thế là anh ta bị trượt chân, té cái éc ngay dưới chân tôi.
Tôi chớp chớp mắt, nhìn anh ta nhếch nhác không chịu nổi, thôi thì kính già yêu trẻ vậy, tôi vô thức đưa tay ra giúp.
“A!!! Tại sao lại có một bàn tay!”
Tiếng hét sợ hãi lần này của anh ta cao hơn gấp mười lần lần trước..
Thế là…
[Giá trị sợ hãi đến từ Quý Duy +]
Tôi?
Hahaha!!
Hình
Hình
Trước đây tôi có cố gắng dọa bao nhiêu người cũng đều vô ích, lúc tìm mỏi mắt thì không thấy, lúc~ chả~ tìm~ lại~ thấy~ ngay~ bên cạnh~ a~.
Nhìn anh ta hoảng hồn đứng lên, rồi loạng choạng thoát khỏi nhà tắm.
Tôi làm sao có thể dễ dàng tha cho anh ta, tôi liền lập tức đóng sầm cửa rồi bò vào gương ~
Ngay khoảnh khắc anh ta nhìn vào gương—
Tôi hất tóc ra phía trước, lộ ra dáng vẻ mơ hồ.
hình ảnh
hình ảnh
[Giá trị sợ hãi đến từ Quý Duy +]
Anh ta hoảng sợ đến mức không quan tâm xem có ai ở cửa không, vội vàng lao ra khỏi nhà tắm, vội vàng mở cửa bỏ chạy.
Nhưng–
“Sao lại mở cửa không được?”
Anh ta tiếp tục kéo cánh cửa vào, đập cửa hoảng loạn cả lên, rốt cuộc vẫn là không thể mở.
Tôi lượn lờ bên cạnh anh ta, nhìn anh ta, lại nhìn bảng công trạng của mình.
[Giá trị sợ hãi đến từ Quý Duy +]
[Giá trị sợ hãi đến từ Quý Duy +]
[Giá trị sợ hãi đến từ Quý Duy +]
Đồ thị càng ngày càng tăng, khóe miệng tôi càng ngày càng mở rộng.