Em Chỉ Muốn Hít Vận Khí Của Anh

chương 72: phiên ngoại 2: đời trước (1)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Edit: Pinkie

Những chuyện xảy ra trước và sau khi Minh Khê qua đời ở đời trước.

Lúc đó, điểm thi vào đại học của Minh Khê chỉ ở mức trung bình, và chỉ đậu vào một trường đại học bình thường chứ không phải trường top đầu.

Mặc dù Nhà họ Triệu không quá coi trọng bằng cấp học vấn, vì xét cho cùng, hầu hết những người đứa con trong giới thượng lưu học xong đại học đều sẽ xuất ngoại hoặc bắt đầu học đại học ở nước ngoài. Nhưng mà nhà họ Triệu ít nhiều đều cảm thấy Triệu Minh Khê không làm được. Mặc dù cô xinh đẹp, nhưng mà nhìn thành tích của cô mà xem, cô không phải là thông minh. Chưa kể đến Triệu Trạm Hoài và Triệu Mặc đều có sự nghiệp của mình, chỉ cần nói đến Triệu Viên, sau khi tốt nghiệp cấp ba đã lấy được học bổng toàn phần của một trường đại học nổi tiếng bên Mỹ, sau khi ra nước ngoài học hành thì bây giờ đã trở về công ty của cha Triệu hỗ trợ, dần dần bộc lộ tài năng trong giới thượng lưu, mạnh hơn cô rất nhiều. So với những đứa trẻ khác của nhà họ Triệu, điểm mạnh của Triệu Minh Khê thực sự rất mờ nhạt.

Người nhà họ Triệu không biết mỗi lần thi cử Minh Khê đều sẽ xảy ra đủ các tình huống, bọn họ chỉ cảm thấy, mười lăm năm trước sinh trưởng ở một thị trấn nhỏ nghèo lạc hậu, làm ảnh hưởng tới sự phát triển của Minh Khê. Nền giáo ɖu͙ƈ mà cô đã nhận được quá mức nông cạn, môi trường cô đã ở quá cằn cỗi. Đến mức cô trở thành một cô gái tầm thường, tính cách và tài năng chẳng có gì nổi bật.

Mà trong thời gian này, cô cũng đối chọi gay gắt với Triệu Viên, có thể cũng vì thế mà ảnh hưởng phần lớn đến chuyện học hành của cô. Minh Khê cũng không có cách nào phản bác, chính cô cũng không rõ mình đã xảy ra chuyện gì. Có lúc, rõ ràng trong đầu của cô đã có mạch suy nghĩ, nhưng một giây sau lại giống như bị một đám mây đè xuống, đầu óc trở thành một khối hồ nhão, suy nghĩ miên man. Một chút ý nghĩ nhìn thấy sắc trời trước đó đã bị một bàn tay vô hình bóp chết, một lần nữa lại quay về tình trạng ngơ ngác hỗn độn.

Minh Khê chỉ cho là mình thật sự không bằng người ta, mình không đủ ưu tú như người ta. Trước năm mười lăm tuổi, sở dĩ nhiều lần đứng nhất ở thị trấn nhỏ xa xôi, có thể chỉ là do thị trấn nhỏ ít người, cho nên mình mới có thể đứng nhất. Bây giờ ra thành phố lớn, biển người mênh ʍôиɠ, đương nhiên bản thân lập tức ngã xuống nặng nề, không là gì so với người ta cả.

Cô chỉ có thể cố gắng vượt qua. Đặt điểm xuất phát của mình vào trong bùn, thừa nhận bản thân mình kém cỏi, sau đó dành nhiều thời gian và tinh lực hơn người khác. Lúc này đương nhiên Minh Khê không có cách nào thích Triệu Viên, cũng không có cách nào tiếp nhận sự tồn tại của Triệu Viên. Nhưng có một số việc cô chưa bao giờ làm —— Ví dụ như chuyện hại Triệu Viên bị dị ứng năm mười bảy tuổi đó. Trong chuyện này, cô đã ngậm bồ hòn làm ngọt, có nỗi khổ nhưng không nói nên lời.

Ngay từ đầu cô còn có ý định muốn được mọi người trong nhà quan tâm, làm rất nhiều chuyện để bọn họ vui lòng, nhưng mà từ sau năm ba đại học, những chuyện như vậy Minh Khê cũng rất ít làm.

Ngày qua ngày đối mặt khuôn mặt lạnh lùng, sự lúng túng trong việc lựa chọn giữa ánh mắt của cô và Triệu Viên thì cho dù cô là một đám lửa thì cũng bị dội tắt hết lần này tới lần khác, sẽ có thời điểm cô đốt cũng không cháy nổi. Cô dần dần cảm thấy có chút mệt mỏi.

Hơn nữa, chủ yếu là từ khi bắt đầu năm ba, cơ thể Minh Khê bỗng bắt đầu xuống dốc. Thời gian đó cô thường xuyên bị cảm mạo, thường có cảm giác choáng đầu. Minh Khê cũng không nghĩ nhiều, cô còn trẻ tuổi thì có thể có chuyện gì. Cô còn tưởng là do mình thức đêm quá nhiều. Nhưng mà ngay cả khi Minh Khê cố ý điều chỉnh thời gian làm việc và nghỉ ngơi thì tinh thần của cô vẫn không tốt.

Đến tháng của năm tư đại học, Minh Khê bị sốt cao không khỏi, không tham gia bảo vệ khóa luận tốt nghiệp, thiếu chút nữa bị đuổi học. Cũng may, giáo sư là người tốt, không để cho Minh Khê bị đuổi.

Lúc ấy, số lần Minh Khê về nhà cũng rất ít, cô cách Triệu Viên ngày càng xa, nỗ lực học hành, cuối cùng cũng thi đậu nghiên cứu sinh của một trường không tệ trong nước. Sau khi bắt đầu học nghiên cứu sinh, Minh Khê càng thêm bận rộn, nhất thời cũng quên đi bệnh viện kiểm tra sức khỏe tổng quát. Đến khi cơ thể lúc tốt lúc xấu một thời gian dài thì rốt cuộc Minh Khê cũng đi bệnh viện.

Trước khi đi kiểm tra, Minh Khê còn thề son sắt với bạn học trong phòng thí nghiệm rằng cô tuyệt đối không sao, nhiều lắm thì cũng chỉ bị tụt huyết áp mà thôi.

Nhưng mà có rất nhiều chuyện, cho dù cô có suy nghĩ nát óc cũng không nghĩ ra. Ví dự như năm mười lăm tuổi đó được nhà họ Triệu tìm tới, từ đây cuộc đời thay đổi, lại ví dụ như, lúc cô đi ra khỏi bệnh viện, đầu ngón tay tái nhợt nắm chặt tờ giấy chẩn đoán và điều trị.

Sự nghiệt ngã của cuộc đời không nằm ở những chướng ngại chờ bạn đi qua, mà là ở màn sương mù vô định phía trước, chẳng biết lúc nào bạn sẽ bị răng nanh cắn xé.

Sau khi Minh Khê biến mất một tháng thì người nhà họ Triệu mới hậu tri hậu giác phát hiện có gì đó không ổn.

Bởi vì cô đang học nghiên cứu sinh, không trở về nhiều, một học kỳ thì cũng chỉ về hai ba lần vào những ngày nghỉ lễ. Mà bình thường cũng không thích liên lạc qua điện thoại với người nhà, có đôi khi hơn một tháng không gọi điện thoại cũng là chuyện bình thường. Cho nên suốt một tháng trời, cả nhà không nhận được điện thoại hay tin nhắn của Minh Khê thì cũng không nghĩ gì nhiều.

Cho đến khi cha Triệu đi công tác từ Nam Phi trở về, mang quà cho mẹ Triệu, Triệu Viên và Minh Khê thì Triệu Trạm Hoài mới gọi điện cho Minh Khê. Thế nhưng, điện thoại của cô lại không liên lạc được, lúc này, Triệu Trạm Hoài mới cảm giác có điểm không thích hợp. Anh lập tức gọi điện đến trường của Minh Khê, nhưng mà bạn bè trong trường nói cô đã xin nghỉ học, đã rời trường hơn một tháng rồi. Bạn học của cô bên kia điện thoại còn kinh ngạc hỏi: “Anh là người nhà của Triệu Minh Khê? Chuyện lớn như vậy, thế mà anh không biết sao?”

“Chuyện lớn như vậy? Chuyện gì?” Triệu Trạm Hoài nhíu mày, trong lòng bỗng dâng lên một dự cảm rất xấu.

Bạn học kia dường như cảm thấy nói hết lời trong điện thoại được.

Một lát sau, Wechat của Triệu Trạm Hoài có tin nhắn mới, là một tờ chuẩn đoán và điều trị.

Phòng khách nhà họ Triệu đầy ắp tiếng cười.

Lâu rồi cha Triệu chưa về nhà, mẹ Triệu và Triệu Viên đều rất vui vẻ. Triệu Viên quỳ trêи thảm, mở quà của mình ra, vẻ mặt vui mừng: “Cha, thật xinh đẹp!”

Cô lập tức quay đầu nũng nịu với Triệu Trạm Hoài: “Anh, giúp em đeo với.”

Nhưng lại thấy Triệu Trạm Hoài đang nhìn chằm chằm vào điện thoại của anh ấy, tư thế dựa vào lưng ghế sô pha trở nên cực kỳ cứng ngắc. Sau đó anh đứng dậy, đứng thẳng người, nhắm mắt làm ngơ như không nghe thấy cô gọi. Triệu Viên cũng không để ý, tưởng công ty của anh có chuyện gì, trợ lý gửi báo cáo gì đó cho anh xem thế là Triệu Viện lại quay đầu để mẹ Triệu giúp mình.

Mẹ Triệu và Triệu Viên đeo dây chuyền cho nhau, hứng thú bừng bừng đi phòng vệ sinh soi gương.

Bây giờ Triệu Vũ Ninh đang học đại học, sắp tốt nghiệp. Cậu mặc đồ thể thao màu trắng, mái tóc ngắn vừa được cạo thành hình tia chớp, nhưng sợ bị cha Triệu mắng, cho nên mấy ngày nay cậu đều đội mũ lưỡi trai màu xanh nước biển, trông rất ngầu.

Cậu tìm trong chồng quà tặng một vòng, thấy cha Triệu mua quà cho mình là mấy quyển sách quản lý kinh doanh, mà không phải là chìa khóa Hummer mà mình muốn thì lập tức bất mãn: “Cha à, cái này không công bằng. Cha mang quà về cho phụ nữ nhà mình đều mấy chục vạn, dây chuyền kia của mẹ còn phải hơn một trăm vạn, làm sao đến lượt con thì chỉ là đống sách vài chục đồng thế kia?”

Gần đây Triệu Vũ Ninh có quen bạn gái, tháng trước tiêu xài hết mấy chục vạn. Cha Triệu không thèm để ý cậu. Cha Triệu nhấp một ngụm trà, quay đầu nhìn Triệu Trạm Hoài: “Minh Khê đâu? Mấy ngày nữa không phải tới tết Trung thu sao? Con bé còn chưa trở lại à?”

Tuy nhiên, ông đã nhìn thấy sắc mặt của Triệu Trạm Hoài có điểm không thích hợp.

Anh cầm điện thoại, xương ngón tay dùng sức trắng bệch, nhìn về phía cha Triệu.

“Thế nào?” Cha Triệu nhíu mày.

Đầu óc Triệu Trạm Hoài ong ong, nặn ra vài chữ: “Em ấy xin nghỉ học dài hạn.”

Từ trong phòng vệ sinh đi ra, mẹ Triệu nghe được câu này, sắc mặt lập tức thay đổi, tức giận nói: “Có phải con bé lại gặp rắc rối gì không? Tạm nghỉ học? Trong nhà làm sao hoàn toàn không biết? So với hồi cấp ba, thì lên đại học con bé đã tốt hơn một chút, làm sao bây giờ lại —— Lại gây ra họa gì thế này, con đưa điện thoại cho mẹ, bảo con bé nhanh chóng về nhà ——”

Lời còn chưa nói hết, thì đã bị Triệu Trạm Hoài cắt ngang: “Không phải, lần này không phải.”

“Vậy rốt cuộc xảy ra chuyện gì, làm sao đang êm đang đẹp lại tạm nghỉ học?!” Mẹ Triệu lo lắng hỏi.

Triệu Trạm Hoài đưa di động đến trước mặt mẹ Triệu.

Giọng mẹ Triệu đột ngột dừng lại như thể bị ai đó bóp chặt yết hầu.

Nhà họ Triệu hoàn toàn tĩnh mịch, trầm mặc như một ngôi mộ.

Mấy ngày nay bọn họ trôi qua trong rối loạn.

Ngay từ đầu, bởi vì người nhà họ Triệu chỉ nhìn thấy sổ khám bệnh của bạn học Triệu Minh Khê gửi tới, bọn họ còn chưa tin, Minh Khê khi trở về lúc nào cũng nhìn khỏe mạnh, hoạt bát như thế, thân thể không có vấn đề gì cả, sao mà đột nhiên lại là giai đoạn cuối?

Đây quả thực là chuyện nghìn lẻ một đêm

Bọn họ nghi ngờ có phải Minh Khê đang nghĩ trăm phương nghìn kế để hấp dẫn sự chú ý của cả nhà bọn họ hay không. Nhưng mà điện thoại của Triệu Minh Khê vẫn không gọi được, cả Wechat và các tài khoản khác cũng bị hủy, những tài khoản chưa bị hủy thì cũng không có dấu hiệu sử dụng. Động tĩnh mới nhất dừng lại ở một tháng trước đó —— Mà đến bây giờ, bọn họ mới phát giác.

Người nhà họ Triệu vẫn không tin, mẹ Triệu còn nói thầm có phải là Triệu Minh Khê diễn trò, làm bộ làm tịch hay không. Triệu Trạm Hoài lại nhận thấy có điều gì đó không ổn, chủ yếu là người bạn của Minh Khê nhận điện thoại kia, giọng điệu nói chuyện hoàn toàn không giống như là phối hợp diễn với Minh Khê. Triệu Trạm Hoài cảm thấy không ổn. Còn Triệu Vũ Ninh cho rằng Triệu Minh Khê không phải là người có thể làm được loại chuyện —— khổ nhục kế này. Từ năm mười lăm tuổi chị ấy đã không dùng đến, bây giờ quan hệ giữa cả nhà với chị ấy đã tương đối hòa thuận, chị ấy còn tạo ra một màn như thế để làm gì, không có chút ý nghĩa nào. Triệu Vũ Ninh cũng có chút lo lắng.

Thế là xê chiều hôm đó, hai người bọn họ bay đến tỉnh nơi Triệu Minh Khê theo học.

Nhắc đến Triệu Minh Khê, giọng nói giáo sư của cô rất buồn bã: “Mấy tháng trước em ấy đã bị choáng đầu mấy lần, nhưng lúc ấy chẳng ai ngờ rằng, dù sao thì em ấy còn quá trẻ….. Tôi cũng không làm tròn trách nhiệm của một người thầy, cũng thực sự không biết nên giúp đỡ em ấy như thế nào. Đứa nhỏ này, đáng tiếc, chúng tôi khuyên em ấy nằm viện để điều trị, nhưng mà tỷ lệ chữa khỏi bệnh ung thư này rất thấp, hơn nữa còn phải hóa trị rất đau đớn. Em ấy từ chối, nói muốn dành chút thời gian cuối cùng này để làm chút chuyện em ấy muốn làm…… Nhưng mà, các người là người nhà của em ấy, làm sao bây giờ mới biết tin?”

Nghe những lời này, Triệu Trạm Hoài và Triệu Vũ Ninh đều không biết cuối cùng làm sao họ đi ra khỏi trường đại học.

Chính giữa buổi trưa, mặt trời chói chang trêи không, vẻ mặt hai người hốt hoảng, trước mắt nhất thời trở nên đen kịt.

Hóa trị.

Ung thư.

Những từ đáng sợ này giống như chiếc búa nặng nề nện từng chút từng chút vào tim bọn họ, làm cho bọn họ không thở nổi. Cả hai chưa bao giờ nghĩ rằng chuyện như thế này sẽ xảy ra với Triệu Minh Khê, em ấy còn trẻ như vậy! Cuộc sống tươi mới như vậy sẽ phải đối mặt với sự dày vò của bệnh tật!

Hơn nữa, vì sao xảy ra chuyện như vậy mà em ấy lại không nói với bất kỳ người nào trong nhà? Là không tín nhiệm người nhà sao, hay là không muốn nhìn thấy bọn họ trong quãng thời gian cuối cùng còn lại?

Nhưng mà hai người lập tức kịp phản ứng —— Sau khi biết được chuyện Triệu Minh Khê có thể sinh bệnh, phản ứng đầu tiên của người nhà họ là gì? Phản ứng đầu tiên của bọn họ lại là không tin! Cảm thấy Triệu Minh Khê đang diễn trò!

Hai người sắp hít thở không thông.

Có thể tưởng tượng rằng nếu Triệu Minh Khê nhận được kết quả ở bệnh viện, về nhà và nói chuyện ngay với người nhà, em ấy có khả năng phải đối mặt với những lời chất vấn như “Con đang diễn kịch à?”, “Đừng làm loạn nữa!”. Đã lao tâm lao lực quá độ, đau khổ đến mức không chịu nổi, Triệu Minh Khê sẽ có phản ứng gì? Có phải giống như một con lạc đà sắp chết mà còn bị đặt lên trêи một cọng rơm cuối cùng không?

Chỉ nghĩ đến đây, hai người liền cảm thấy như bị một bàn tay to bắt lấy, trong lòng đau đớn kinh khủng.

“Sao, làm sao bây giờ? Bây giờ đi đâu để tìm Triệu Minh Khê đây?” Triệu Vũ Ninh nhận ra khi nói những lời này, cả người cậu đều đang phút run.

Triệu Trạm Hoài miễn cưỡng trấn định lại: “Thời gian còn lại của Minh Khê không còn nhiều, không thể để em ấy tùy tiện từ bỏ chữa trị được, mặc kệ thế nào cũng phải mau chóng tìm được em ấy. Trước mắt anh đi liên hệ với bác sĩ giải phẫu tốt nhất ở nước ngoài, em về nhà nói với mọi người trong nhà một tiếng về tình hình hiện tại.”

Mặc dù Triệu Vũ Ninh đã trưởng thành mấy năm, nhưng dù sao ở trước mặt Triệu Trạm Hoài vẫn là một sinh viên trẻ tuổi, gặp chuyện như thế này thì chân tay cũng luống cuống. Cậu theo lời của Triệu Trạm Hoài, trở về nhà.

Sau đó, cả nhà đều không dám tin, hỗn loạn, cuối cùng mẹ Triệu gào khóc. Sau khi mẹ Triệu hoảng sợ thì đau lòng gần chết. Bà đau đớn, lệ rơi đầy mặt. Không ai có thể tiếp nhận chuyện con gái mình hoài thai mười tháng mất đi, thật vất vả mới tìm được về, nuôi dưỡng tám năm, sau khi bồi dưỡng được tình thân thì lại biết được tin con bé mắc bệnh nan y.

Bà căn bản không nghĩ tới sẽ phát sinh chuyện như thế này. Nói cách khác, bà còn tưởng rằng bà có cả đời để từ từ hòa hợp với đứa con lạ lẫm này. Cãi nhau một hai lần cũng không phải là chuyện lớn gì, bà cho là đã tìm được Minh Khê trở về, Minh Khê là con gái bà, luôn không có khả năng lại mất đi một lần nữa? —— Nhưng không nghĩ tới, bà và Triệu Minh Khê căn bản không có nhiều thời gian để hóa giải ngăn cách và ngượng ngùng.

Lần cuối cùng bà nói chuyện điện thoại với Minh Khê là hơn một tháng trước. Bởi vì Triệu Vũ Ninh cũng không thường xuyên gọi điện về, mẹ Triệu cũng đã quen, lại thêm đang tức giận nên bà cũng không thèm chủ động gọi điện thoại cho Minh Khê —— Ai biết, trong vòng hơn một tháng này, Minh Khê đã xảy ra chuyện lớn như vậy.

Lúc Minh Khê cầm tờ kết quả chẩn đoán bệnh kia thì có bao nhiêu tuyệt vọng? Còn chính bà đã nói cái gì, thế mà phản ứng đầu tiên của bà lại cho rằng con bé tự biên tự diễn.

Mẹ Triệu bắt đầu nhớ lại lần trước mình và Minh Khê trò chuyện, câu cuối cùng bà nói là gì. Lúc ấy, bà không cho Minh Khê sắc mặt tốt, Minh Khê nói có chút chuyện không về nhà được thì bà trực tiếp nói một câu: “Thích về hay không thì tùy, Viên Viên còn biết nghe lời, hiểu chuyện hơn con nhiều.”

Trước khi Minh Khê mất đi hy vọng sống, bà đã nói những lời hằn học như vậy với Minh Khê. Đau đớn vỡ òa trong lòng mẹ Triệu, bà tuyệt vọng cầu xin cha Triệu và Triệu Trạm Hoài mau chóng tìm Triệu Minh Khê.

Muốn tìm được một người, nói nghe thì dễ, nhưng làm thì không dễ chút nào.

Trong nhà cho Minh Khê thẻ, nhưng lịch sử thanh toán dừng lại ở một tháng rưỡi trước khi cô làm thủ tục tạm nghỉ học. Sim điện thoại của cô cũng không còn tín hiệu nữa, hẳn là sim đã bị ném đi. Wechat, Weibo và các tài khoản mạng xã hội khác đều không được đăng nhập.

Bởi vì xảy ra một ít chuyện Hạ Dạng mắng chửi Triệu Viên thời học sinh, cho nên quan hệ của nhà họ Triệu và nhà họ Hạ cũng xa lạ. Về phần nhà họ Đổng, họ công khai muốn đưa Minh Khê đi, cũng có một ít bất đồng với nhà họ Triệu. Nhưng là chuyện bây giờ đến mức này, bọn họ cũng không để ý đến nhiều thứ như vậy. Ngay từ ngày đầu tiên khi bắt đầu tìm kiếm Triệu Minh Khê, Triệu Trạm Hoài đã đích thân đến nhà họ Hạ và nhà họ Đổng để tìm người.

Nhưng mà, Minh Khê không có ở đó.

Hạ Dạng, bạn tốt nhất của Minh Khê từ thời thiếu nữ, cũng không biết minh Khê đi đâu. Nhà họ Đổng thì càng không biết, thậm chí bởi vì biết được chuyện Minh Khê mắc bệnh nan y mà thiếu chút nữa muốn xé nát nhà họ Triệu.

Tìm kiếm rõng rã nửa tháng trời, Minh Khê biến mất, hoàn toàn không có tung tích gì. Cô giống như bốc hơi khỏi nhân gian.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio