Edit: Pinkie
Lúc này, Minh Khê cũng không biết mình có thể đi nơi nào. Cô dùng tiền mặt mua vé máy bay, mua một ly cà phê, ôm áo khoác ngồi xuống, ngẩn người nhìn mưa rơi lốp bốp bên ngoài. Cô đưa mắt nhìn hết máy bay này đến máy bay kia cất cánh rồi hạ cánh, nhưng không lên máy bay. Người khác đều có mục đích của bọn họ, mà cô lại không biết mục đích của mình là nơi nào.
Cuối cùng, cô xách vali ngồi ở sân bay cả ngày trời, xé vé đã mua, chẳng có mục đích gì kéo vali định rời đi.
Khi rời đi, hộ chiếu của Minh Khê vô tình rơi xuống đất.
Một phút sau.
Một bàn tay mảnh khảnh với những đốt ngón tay thon dài rõ ràng đã nhặt hộ chiếu lên. Chủ nhân của bàn tay là một người đàn ông trẻ tuổi. Người đàn ông ấy cầm một một chiếc ô dài màu đen, mái tóc ngắn màu đỏ, đứng trong đám người như hạc giữa bầy gà. Lúc anh ấy chuyển máy bay thì bị mắc mưa, ống tay áo khoác và vali màu đen đều có dính chút nước, mái tóc đỏ hơi ướt, làm gương mặt càng lộ rõ vẻ thâm thúy.
Anh ấy quay người, cầm hộ chiếu trong tay, liếc nhìn bóng lưng người vừa đi qua.
“Anh à, có chuyện gì không?”
“Là của cô ấy.”
Người đàn ông trẻ tuổi đưa hộ chiếu cho nhân viên ở cổng lên máy bay, để nhân viên đó đuổi theo đưa cho cô.
Dừng một chút, anh lại cảm thấy có chỗ nào đó không thích hợp.
Giữa biển người mênh ʍôиɠ.
Giữa bối cảnh nhanh chóng, gấp rút.
Thần xui quỷ khiến thế nào đó mà anh quay đầu nhìn lại một lần nữa.
Khi Minh Khê bước ra khỏi cửa kiểm tra an ninh, thì bị nhân viên đuổi kịp, lúc đó mới phát hiện mình vô ý làm mất hộ chiếu.
“Cảm ơn.”
Nhân viên còn đưa cho cô một chiếc ô. Chiếc ô nam cán dài màu đen, có thêu chữ vàng ở các góc. Minh Khê ngẩn người, vô ý thức quay đầu lại nhìn, nhưng người nhặt được hộ chiếu của mình đã sớm lên máy bay.
Minh Khê kéo vali, rời khỏi sân bay.
Bên ngoài quả nhiên còn đang mưa, trong màn mưa, góc váy của Minh Khê bị gió thổi bay quấn lấy bắp chân trắng nõn thon thả của cô. Mặt và môi cô đều có chút tái nhợt, nhưng không phải bởi vì bị đông cứng, mà lúc này, cô có thể cảm nhận được sinh mệnh bên trong cơ thể mình đang tụt dốc không phanh.
Cô ôm lấy cánh tay của mình, bung dù trong tay ra. Minh Khê ngẩng đầu, xoay chiếc dù trong tay một vòng, nhìn giọt mưa xoay tròn và chữ màu đen ở dưới chiếc ô màu đen. Cô cảm thấy, trong khoảng thời gian này, đây là lần duy nhất ông trời đối xử tốt với cô.
Tìm Minh Khê ba tháng.
Nhưng không tìm được.
Triệu Trạm Hoài đến thành phố Đồng, nhưng lúc anh đến, những người ở đó đều nói Triệu Minh Khê chưa từng trở về. Sau đó cha Triệu tra được thông tin Triệu Minh Khê từng mua vé máy bay, nhưng mà được thông báo là cô không lên máy bay.
Biển người mênh ʍôиɠ, lúc này người nhà họ Triệu mới phát hiện, muốn tìm một người không chủ động liên lạc với bọn họ thì có bao nhiêu khó khăn.
Trước kia, bất cứ lúc nào cũng có thể liên lạc với Triệu Minh Khê —— Triệu Vũ Ninh gây gổ với bạn học, không dám mời phụ huynh, chỉ cần gọi điện thoại thì Triệu Minh Khê sẽ lo lắng chạy tới. Mẹ Triệu nói một câu về nhà ăn cơm, Triệu Minh Khê sẽ vui vẻ mang một túi lớn quà tặng về nhà —— Là bởi vì Triệu Minh Khê muốn ở bên cạnh bọn họ, mong mỏi được đoàn tụ với bọn họ. Nhưng mà một khi Triệu Minh Khê không muốn làm như vậy nữa, thì bọn họ chợt phát hiện, cho tới bây giờ đều là Triệu Minh Khê đến gần bọn họ mà bọn họ lại rất ít chủ động hòa nhập vào cuộc sống của Triệu Minh Khê.
Cuối cùng, người nhà họ Triệu cũng không gặp mặt được Minh Khê lần cuối.
Trong khoảng thời gian cuối cùng đó, Minh Khê không liên lạc với bất kỳ ai, cũng không có quấy rầy bất người nào. Lúc ấy, trong nhà Hạ Dạng xảy ra chuyện, gần như phá sản, cô cũng không muốn lại gây thêm phiền phức cho cô ấy. Mà người nhà họ Đổng giống như cũng vì quen biết cô mà dính lây vận rủi, Minh Khê không muốn trong khoảng thời gian cuối của cuộc đời lại tiếp tục mang vận rủi cho nhà bọn họ.
Cô trở lại thành phố Đồng, liên hệ với chính quyền địa phương ở thôn cùng với cục dân chính chịu trách nhiệm hỏa táng, điền thông tin và làm thủ tục đăng ký. Bởi vì khi còn bé lớn lên ở vùng đất này, trêи thị trấn nhỏ này còn có mấy người quen biết. Sau khi cô nói tình hình của mình cho thím Lý thì khoảng thời gian cuối cùng kia, thím Lý đã giúp cô rất nhiều chuyện.
Lúc người nhà họ Triệu vội vàng chạy tới thì đã qua cúng tuần bảy ngày của Minh Khê. Đó là lần đầu tiên nhà họ Triệu nhìn thấy một đám tang ở nông thôn, một hoặc hai vòng hoa màu trắng, khói nhang trong không khí lạnh lẽo, đơn sơ mà tiêu điều.
Mặc dù Minh Khê đã dặn dò, hậu sự của cô không cần làm gì cả, chỉ cần hỏa táng là được rồi. Nhưng mà thím Lý khóc lóc, không nghe theo lời căn dặn của cô.
Những bông hoa trắng treo ở lối vào, trong tiết trời mùa đông lạnh lẽo, có một vài người quen biết Minh Khê và bà nội cô viếng.
Người ngoài cổng đưa khăn tang đen cho mấy người trong nhà họ Triệu.
……
Người nhà họ Triệu ngơ ngác nhìn hết thảy mọi thứ trước mắt, ngón tay như cầm chì, nặng nề đến nỗi mỗi một lỗ chân lông đều đăng toát mồ hôi lạnh, không có cách nào đưa tay nhận lấy khăn tang đen kia.
Bọn họ đứng yên ở đó, không phát ra được bất kỳ âm thanh nào, trước mắt bọn họ biến thành màu đen, tất cả đồ vật, trời đất đều quay cuồng.
Đó là một loại cảm giác như thế nào.
Sinh mệnh tươi trẻ trước mắt tàn nhẫn lụi tàn, mà lúc bọn họ vội vàng chạy tới, thậm chí còn không nhặt được cánh hoa khô héo cuối cùng. Đối với tất cả ý nghĩ về việc từ từ thay đổi, chấp nhận và bù đắp cho quãng đời còn lại, Triệu Minh Khê đã không cho bọn họ cơ hội tiếp tục nữa.
Cứ luôn cho rằng thời gian còn rất nhiều, nhưng không nghĩ tới lại ngắn ngủi đến như thế.
Triệu Minh Khê qua đời.
Cuộc đời vĩnh viễn dừng lại ở năm hai mươi ba tuổi.
Mẹ Triệu ngơ ngác nhìn chằm chằm chậu than bị gió thổi chập chờn ánh lửa giữa linh đường, hô hấp dồn dập, hai mắt bà đẫm lệ ʍôиɠ lung. Bà la lên một tiếng đau lòng rồi hôn mê bất tỉnh.
Nửa tháng sau khi Triệu Minh Khê qua đời, tất cả mọi người trong nhà họ Triệu vẫn chưa định thần lại được. Hết thảy mọi thứ đều xảy ra bất ngờ, mà Triệu Minh Khê lại ra đi sạch sẽ, không để lại bất kỳ kỷ vật hoặc đôi lời nhắn nhủ gì cả.
Cô không thèm ký thác gì với bọn họ. Cô không chào tạm biệt bọn họ, không biết có phải là để trừng phạt năm mười lăm tuổi đó, bọn họ mang cô về nhưng không đối xử tốt với cô ngay từ đầu hay không.
Có lúc, bọn họ cảm giác giống như đang nằm mơ. Trong giấc mơ, thực ra Triệu Minh Khê còn chưa rời đi, còn đang bận rộn ngược xuôi trong phòng thí nghiệm, chỉ là không gọi điện thoại nhiều về nhà mà thôi. Nhưng mà chờ sau khi bọn họ tỉnh dậy thì mới bỗng nhớ lại, Triệu Minh Khê đã đi rồi.
Mẹ Triệu không chỉ một lần nhớ lại những lời cuối cùng bà nói với Minh Khê, ánh mắt cuối cùng bà dành cho Minh Khê trước khi Minh Khê qua đời. Câu nói cuối cùng mà bà nói với con bé là quở trách, ánh mắt cuối cùng bà dành cho con bé là vẻ nghiêm khắc sau khi cãi nhau. Thậm chí, trước lúc con bé qua đời, bà còn không ôm con bé, càng không dành cho con bé khoảnh khắc thiên vị độc nhất vô nhị. Ngay cả sau khi biết tin con bé mắc bệnh nan y, phản ứng đầu tiên của bà là chất vấn!
Làm mẹ như bà, đến cùng đã làm được cái gì cơ chứ?!
Mẹ Triệu đau lòng đến mức không muốn sống nữa.
Minh Khê mang theo tất cả ký ức không tốt, bị trêu chọc, bị ghét bỏ mà qua đời, cho nên trước khi con bé qua đời đó, nó mới không muốn liên lạc với bất kỳ người nào trong nhà bà. Chắc hẳn là con bé đã vô cùng thất vọng, cũng không muốn tiếp tục nhìn thấy bọn họ nữa.
Mỗi ngày mỗi đêm mẹ Triệu đều suy nghĩ về những chuyện này, tâm hồn bị dày vò. Bà không có cách nào ngủ được, chỉ cần vừa mới nhắm mắt thì đã nhìn thấy những phút giây mình mắng trách Triệu Minh Khê, nỗi đau đớn và hối hận tràn ngập trong bà, dìm bà đến mức ngạt thở.
Cuộc đời có cơ hội lần thứ hai không?
Nếu thời gian có thể quay trở lại, mẹ Triệu muốn ôm lấy Triệu Minh Khê khi con bé vừa mới rụt rè bước vào cửa nhà họ Triệu.
Nếu thời gian có thể quay trở lại, Triệu Vũ Ninh sẽ không trộm phiếu báo danh thi hóa học kia, cũng sẽ không ngỗ nghịch đối đầu với Triệu Minh Khê. Cậu sẽ trở thành em trai tốt, kéo chị ấy ra sau lưng mà che chở.
Nếu thời gian có thể quay trở lại, trong ngày đầu tiên khai giảng, lúc dẫn Triệu Minh Khê đến trường ghi danh trong ngày đầu tiên khai giảng, lúc phát hiện Triệu Minh Khê hoảng sợ và bối rối, Triệu Trạm Hoài sẽ kiên nhẫn, nhẹ nhàng an ủi cô, giúp cô nhanh chóng hòa nhập với thành phố này.
Nếu thời gian có thể quay trở lại, cha Triệu cũng muốn dành nhiều thời gian để ở chung với đứa con gái lưu lạc bên ngoài nhiều năm của mình.
……
Nhưng mà, thời gian không thể quay lại.
Hết thảy đều một đi không trở lại.
Cứ như vậy, ngày qua ngày.
Thời gian dần trôi trong bi thương, đau xót, hối hận của những người ở lại.
Sau khi Triệu Minh Khê qua đời một năm. Người nhà họ Triệu miễn cưỡng tiếp tục sống tiếp, nhưng mà vết sẹo đau đớn đã hằn sâu vĩnh viễn trong lòng mỗi người.
Khi Triệu Minh Khê còn sống, người trong nhà không để ý tới cô. Nhưng mà điều châm chọc chính là, sau khi Triệu Minh Khê chết, tất cả mọi người lại yêu cô.
Mẹ Triệu không cho phép người giúp việc vào phòng cô, cũng không cho phép người khác động vào đồ đạc của cô. Bà thường xuyên ngồi ngẩn người trêи giường cô, thỉnh thoảng lật giở những mẩu giấy ghi chép và bài kiểm tra thời niên thiếu của cô.
Triệu Trạm Hoài và Triệu Mặc nói rằng họ đã từng có một đứa em gái, sau đó im lặng một chút rồi nói với người khác rằng cô em gái kia của bọn họ rất ưu tú.
Cha Triệu lấy danh nghĩa của Triệu Minh Khê làm từ thiện.
Sau khi Triệu Vũ Ninh dọn ra ngoài thì cũng đem con mèo mà cậu và Triệu Minh Khê cùng nuôi về bên cạnh mình.
Nhưng mà Triệu Minh Khê lại vĩnh viễn sẽ không trở lại.
Cô sẽ không bao giờ lại cười với bọn họ.
Cô sẽ không bao giờ lại xuất hiện trêи bàn cơm.
Cô sẽ không bao giờ lại cho bọn họ cơ hội để bù đắp.
Một đời này, Triệu Viên cũng coi như đạt được hết tất cả những gì mình muốn, cuộc đời thuận buồm xuôi gió.
Nhưng mà những lúc cô không nhìn thấy, trong người người nhà họ Triệu đều có “Triệu Minh Khê” như một ánh trăng sáng, khi chạm vào sẽ đau lòng.
Thậm chí, bởi vì Triệu Minh Khê qua đời, người nhà họ Triệu cũng không còn có cách nào tiếp tục đối tốt với Triệu Viên nữa. Bởi vì cái chết của Triệu Minh Khê là một rào cản mà bọn họ mãi mãi không thể nào bước qua được.
Nhưng mà, đối với Minh Khê sau khi chết mà nói, những thứ này hết thảy đều không có ý nghĩa. Nhiều nhớ thương và săn sóc thì cô đều không thể nhìn thấy.
Sau khi Minh Khê qua đời, ký ức như dần mờ nhạt, mọi cảnh tượng trong tâm trí cô dần ʍôиɠ lung, cuối cùng chỉ dừng lại ngày mưa đó, có chiếc dù xoay tròn trêи đầu.
Khi mở mắt ra lần nữa, cô trở về năm mười bảy tuổi. Trí nhớ của cô không còn quá chi tiết. Cô nhớ kỹ những gì đã xảy ra trong đời trước nhưng cô lại không nhớ rõ cây dù này. Giống như một con chuồn chuồn nhẹ nhàng đậu trêи cành cây nhỏ, sau đó bay đi mà không để chút vết tích gì.
Nhưng mà, may mắn đã xuất hiện.