tháng trôi qua, nó vẫn tiếp tục tình trạng đó. Nó không nói chuyện với ai, nhưng rất kì lạ. Anh lại trở nên vô cùng thân thiết với nó.
Nó cảm giác như, bản thân mình thật sự đã quên đi một ai đó rất quan trọng nhưng lại không tài nào nhớ được người đó là ai.
Có lẽ, trongj hoạ có phúc. Khi mà mọi chuyện đã bại lộ hoàn toàn, nó lại mất trí nhớ. Đem đến cho anh niềm hi vọng rằng nó sẽ mãi là của anh.
Đối với riêng hắn, những ngày qua chính là thời kì đau khổ và mệt mỏi nhất của hắn. Hắn cx ko thể bt đc, rốt cuộc thì khi nào nó sẽ nhớ lại, khi nào thì thời gian đó sẽ biến mất.
Trong căn phòng ngủ chứa đầy nước mắt, hắn nốc cạn chai rượu. Hắn nhớ những kỉ niệm, hắn nhớ nụ cười, nhớ giọng nói, nhớ khuôn mặt, nhớ những lức hai người bên nhau, nhớ sự tinh nghịch của nó, nhớ những ngày đêm chung sống với nhau dưới tổ ấm. Hắn nhớ, hắn muốn chạm vào tình cảm của nó, thân thể ngọc ngà và khuôn mặt ửng đỏ mỗi khi cũng hắn thân mật. Giờ đây, mọi thứ chẳng còn gì cả. Hắn không chạm vào nó, không thể tuỳ ý ôm hôn, không thể cũng nó làm những điều mà cả hai muốn làm.
Chỉ nghĩ đến đó thôi mà cõi lòng hắn đã tan nát, hắn chìm trong hơi men của rượu, chìm trong sự thống khổ mà mình phải chịu.
Bỗng, tiếng chuống điện thoại reo lên phá vỡ suy nghĩ của hắn. Hắn vươn tay cầm lấy, mở máy:
- Alo.
Một giọng nói thanh khiết, nhẹ nhàng vang lên:
- Con trai!
Hắn mở to mắt, khoing còn tin mình đang nghe thấy gì nữa. Mất giây, hắn định hình lại bản thân:
- Bà gọi cho tôi để làm gì?
Đúng, người đó là mẹ hắn, người đã yêu thương, cưng chiều hắn hết mực nhưng lại vì lời nói vớ vẩn của một ông thầy pháp mà nhẫn tâm đuổi hắn ra khỏi nhà khi hắn chỉ mới tròn tuổi. Có lẽ, bà ấy đã không biết, hắn đã phải phiêu bạc nhân gian năm trời, sau đó thì được chủ tịch tập đoàn Monika nhận nuôi.
Người mẹ khốn khổ khóc nấc lên tùng tiếng:
- Kuro, mẹ xin lỗi, là mẹ không tốt. Nhưng, mẹ gọi cho con là để muốn con biết, năm xưa, mẹ không hề có ý muốn vứt con đi. Đều là do ông ta, nếu mẹ không đuổi con đi, ông ta sẽ giết chết con mất.
Hắn nhăn mặt:
- Ông ta? Ai?
Mẹ hắn chần chừ một lúc mới dám nói tiếp:
- Có một sự thật mà mẹ muốn con biết, cũng như muốn tha thứ cho mẹ. Mẹ đã giấu con, cha con chưa chết. Ông ta là vưa của Ai cập cũng là.... CHA của con.
Hắn cứng đờ, dù mẹ hắn có nói gì đi nữa hắn cx ko đáp lại. Từ bé hắn đã bị coi là con hoang, một đứa bé ko cha. Vậy mà hoá ra, người cha vẫn còn sống, ông ta vẫn còn sống trên đời này. Hắn:
- Tại sao ông ta lại muốn giết tôi?
- Vì.... ông ấy nghĩ mẹ đã phản bội ông ấy. Khi mẹ và cha con yêu nhau, gia đình ông ấy đã phản đối. Thời đó, mẹ của cha con đã giết chết em gái của mẹ và đuổi mẹ đi. Nếu mẹ không đi, bà ta sẽ giết chết người thân của mẹ mất. Trong giây phút nhất thời trc ngày rời đi, mẹ đã trao thân cho ông ấy. Sau khi bỏ đi tháng, mẹ biết mình có thai. Khi con đc tròn tuổi, ông ấy đx đến tìm mẹ và phất hiện ra sự có mặt của con. Ông ấy đã nghĩ rằng mẹ phản bội ông ấy. Chính vì vậy, ông ấy đe doạ mẹ, nếu mẹ không vứt con đi và trở lại bên cạnh ông ấy, ông ấy sẽ giết con. Không còn lựa chọn, mẹ đành phải bỏ rơi con. Hai năm sau, khi mà ông ấy biết và hiểu đc hết sự thật. Ông ấy đã vô cùng hối hận, ông ấy đã cho người tìm con khắp nơi, nhưng lại ko tìm đc. Kuro, coi như mẹ cầu xin con. Con hãy trở về đấy. Con là hoàng tử của ai cập, con là người thừa kế ngôi vị. Mẹ xin con hãy về đây. Nếu ko ai cập sẽ sụp đổ vì tranh giành tài sản mất, cha con cxko thể nào gánh chịu đc nữa đâu.
Hắn trầm mặc, dù sao bà ấy cx là mẹ của hắn. Hắn ko thể bỏ rơi bà ấy đc. Dù sao hắn cx mang trong mình dòng máy đó, hắn làm sao có thể vút bỏ sự thật. Hắn đồng ý:
- Đc, tôi sẽ về đó.
.......
(>_