( Ôi, tổn thương quá. Mình cx ko bt những tin ấy có từ khi nào nhưng vô cùng tổn thương nha! Nếu ai đó thấy truyện của mình kì lạ thì đừng đọc nữa. Đâu nhất thiết phải lm cho ngta tổn thương trầm trọng như vậy chứ! Mn góp ý mình đồng tình nhưng nếu không đọc đc thì đừng đọc. Tất nhiên lúc nào cx phải có sự trái ngược, không truyện nào mà không có bình luận xấu cả nhưng mình mong, nếu các bạn cảm thấy không hay, kì lạ và.... thì đừng đọc nữa, bởi vì lm thế chỉ tốn thời gain của các bạn thôi)
Sáng hôm sau
Hắn gọi cậu, nhỏ, cô và Batyku đến nhà mình. Hắn trầm lặng kể lại rồi chốt hạ một câu:
- Mai tớ sẽ đi Ai Cập
Cậu trợn mắt to, ngạc nhiên nói:
- Tại sao cậu lại về đó?
Batyku:
- Cậu chắc chắn chứ? Bà ta.....
Nhỏ:
- Cậu đừng quyết định sai lầm. Về đấy chỉ đem lại nỗi đau cho cậu thôi.
Hắn gầm lên:
- Không nói nữa, tớ đã quyết định rồi.
Cậu, Batyku:
- Cậu đi thì chúng tớ phải lm sao?
Nhỏ:
- Cậu đi như thế mà đc à?
Hắn:
- Tớ nhất định phải về đó.
Cô từ nãy đến giờ không nói gì rốt cuộc cũng lên tiếng:
- Cậu đi? Vậy còn Misuzi thì sao? Cậu định bỏ lại cô ấy? Bỏ cuộc sao? Kuro trc kia đâu rồi, tình yêu mà cậu cố gắng dành đc đâu rồi?
Hắn:
- Tớ vẫn vậy, nhưng cô ấy thì đã quên tớ rồi.
Cậu:
- Thôi đc rồi, tuỳ cậu đấy.
-----------------
Tối, hắn vào trong bệnh viện.
Hành lang lạnh lẽo cuốn lấy hắn đi đến trước cửa phòng bệnh của nó. Mở cửa ra, hắn nhìn lấy khuôn mặt xinh đẹp. Nhỡ lại những kỉ niệm đẹp trc kia.
Hắn hôn nhẹ lên đôi môi ấy:
- Misuzi, anh đi đây. Em hãy chăm sóc tốt cho bản thân mình nhé! Anh nhất định sẽ không bao giờ quên em.
.-----------------
Sáng hôm sau h sáng
Sân bay quốc tế.
Hắn chào tạm biệt mn, dặn không đc cho ai bt hắn ở đâu và cx không đc đi tìm hắn rồi lên máy bay. Thật chất, hắn không muốn ai đi cùng bởi vì hắn bt, lần trở về này sẽ xảy ra rất nhiều chiến tranh. Hắn không muốn những ngừoi mình yêu thương phải gánh chịu những đau khổ ấy nên mới lặng lẽ ra đi.
Hắn ra đi trong cô đơn, lạnh lẽo. Ngoái ra ngoài cửa sô chào tạm biệt tình yêu và nơi chan chứa nhiều kỉ niệm đẹp này để trở về với thân phận của hắn.
Nhưng hắn lại không ngờ, người con gái hắn yêu, nữ hoàng của hắc - bạch, người hắn luôn luôn yêu thương, bảo vệ. Giờ đây đang ở ngay giữa chốn đông người, nơi dòng người tấp nập. Mặc kệ cho những dòng lệ tuôn rơi, mặc kệ cho người ta nhìn, nó quỳ gối trước cửa sân bay. Gào lên:
- Kuro, ANH ĐỪNG ĐI!
-----------------
tiếng trc
h sáng
Tại bệnh viên.
Anh đương nhiên biết chuyện hắn rời đi. Anh nhìn khuôn mặt của nó, có lẽ đã đến lúc anh phải buông bỏ. Mặc dù bt, anh đang có rất nhiều cơ hội nhưng anh không muốn người anh yêu đau khổ. Lỡ một ngày nó nhớ lại tất cả, thì không phải nso sẽ đau khổ lắm sao?
Anh lấy từ trong ngăn kéo ra chiếc khăn chòng nó đã tặng hắn. Anh vô tình tìm đc trong nhà hắn khi đến tìm hắn nói chuyện. Anh bt, thứ này là thứ kết thúc quãng t hạnh phúc của anh nhưng. Anh thà đau khổ còn hơn nhìn thấy người con gái mà anh yêu phải đau khổ. Cho dù anh có chết cũng không muốn nó buồn.
Nó tỉnh dậy sau cơn mê man, nhìn anh. Anh thấy nó tỉnh lại thì đưa cho nó chiếc khăn chàong:
- Cầm lấy, đây là kỉ niệm, quá khứ mà em cần nhớ lại.
Nó nhìn chiếc khắn, ôm lấy đầu mình.
Từng dòng quá khứ xuất hiện, những niềm vui, những mất mát và cả thanh xuân tươi đẹp của nó bên người mình yêu.
Anh:
- Kuro đang ở sân bay quốc tế. Em mau đến đi, anh ta sắp bay sang nước ngoài rồi.
Nó ôm đầu, gào khóc. Lao từ trong bệnh viện ra ngoài.
Nó nhớ rồi, nhớ lại hết rồi. Nó muốn ôm lấy hắn, muốn xà vào lòng hắn, muốn trao cho hắn nụ hôn mà bao nhiêu năm qua chưa từng có.
Nhưng khi nó vừa đến sân bay thì hăn đã đi rồi.
---------------------
Tình yêu trắc trở giữa hai người thật ngang trái, liệu còn chuyện gì sẽ xảy ra nữa? Liệu hắn và nó có đến đc bên nhau?
Mn hay cùng Ookamu đón xem những chương sau của Em chọn tôi hay chọn hắn phần nhé!