Chương
Dường như Diệp Tâm đã trải qua một giấc mơ dài thật dài. Cả người đều mệt mỏi không có chút sức lực, cô khẽ cựa mình một cơn đau truyền từ bụng dưới khiến cô khẽ kêu lên một tiếng.
Cố Duy Khiêm vẫn luôn ở bên cạnh cô từ khi ca sinh kết thúc. Thật may cả hai mẹ con đều bình an, bằng không anh sẽ hối hận đến chết mất.
Lúc này anh đang gục đầu bên cạnh cô nghỉ ngơi, có vẻ như giấc ngủ không sâu. Cô chỉ cử động thật nhẹ anh đã tỉnh dậy: "Tâm Nhi, em tỉnh rồi! Có đau lắm hay không?"
Diệp Tâm muốn nói nhưng cô cảm giác cổ họng thật khô khốc, nhất thời không nói nên lời.
Cố Duy Khiêm vội rót một cốc nước, cẩn thận đỡ cô dậy: "Chậm thôi. Bác sĩ nói rồi, bây giờ em làm gì cũng phải thật nhẹ nhàng nếu không vết thương sẽ rất đau."
Uống một ngụm nước, cổ họng đã đỡ hơn rất nhiều, cô nắm tay anh thật chặt. Thứ duy nhất cô nghĩ đến hiện tại chỉ có con mà thôi.
"Thiên Ân sao rồi?"
"Thiên Ân đang ngủ. Em yên tâm con rất khoẻ mạnh, không có vấn đề gì hết. Ngược lại em đó! Không biết chăm sóc bản thân gì cả. Anh mới để em một mình đã có chuyện rồi. Sau này anh làm sao có thể yên tâm đây?" Cố Duy Khiêm vừa bấm nút chỉnh giường cao lên để cô có thể tựa lưng thoải mái vừa nói.
Thực ra anh không hề muốn trách cô, chỉ có điều lúc này anh không muốn cô nghĩ đến những chuyện không vui kia nên chỉ đành làm vậy.
Diệp Tâm nhìn anh vẫn chưa thay đồ lại liên tục tay chân như vậy, trong lòng tràn ngập hạnh phúc.
"Em sẽ không như vậy nữa."
"Không có lần sau!" Cố Duy Khiêm nghiêm túc nói.
"Không có lần sau." Diệp Tâm chỉ có thể cam kết với anh.
Cố Duy Khiêm mỉm cười vuốt nhẹ má trắng mịn của cô: "Anh lấy cháo cho em ăn. Ban nãy mẹ có mang cháo đến. Thấy em vẫn chưa tỉnh nên mọi người về trước rồi."
"Anh đã nhìn thấy con chưa?" Diệp Tâm nhìn anh bận rộn, giờ trong đầu cô chỉ nghĩ đến con mà thôi.
"Thấy rồi. Do em sinh non nên Thiên Ân phải nằm lồng kính theo dõi. Nếu không có vấn đề gì con sẽ về đây sớm thôi. Em ăn xong thì chắc cũng đến lúc con ra ngoài đó." Cố Duy Khiêm nhìn đồng hồ đeo tay một cái rồi nói.
"Anh từ hôm qua vẫn chưa thay đồ sao?" Diệp Tâm nhìn anh như vậy cô có chút đau lòng. Cô khiến anh phải mệt mỏi rồi.
"Anh sợ lúc em tỉnh dậy không thấy anh lại suy nghĩ linh tinh. Còn bây giờ thì em phải ăn thôi!" Cố Duy Khiêm hớt một thìa cháo thôi nguội rồi đưa đến bên miệng cô.
Có lẽ hạnh phúc chính là như vậy. Chỉ đơn giản là những hành động quan tâm, chăm sóc nhỏ nhặt này lại thể hiện tình yêu anh dành cho cô nhiều đến chừng nào.
Quả thực đúng như anh nói, cô ăn xong thì con sẽ trở về bên cô. Cố Duy Khiêm đang thu dọn đồ thì cửa phòng bệnh đẩy ra. Liên Liên cùng với Chu Gia Minh bế Thiên Ân bước vào phòng.
"Tiểu Thiên Ân về với gia đình rồi đây!"
Diệp Tâm rất muốn bế con nhưng hiện tại vết mổ đang rất đau, cử động nhẹ thôi cũng đau đến ná thở nên anh nhận lấy Thiên Ân.
Liên Liên đứng ở một bên nói: "Chúc mừng hai người nha. Bé con trộm vía khoẻ mạnh không vấn đề gì hết, nặng kg."
Chu Gia Minh cũng lên tiếng: "Tiểu Thiên Ân giống y đúc cậu nên không phải lo rồi nhé!"
Cố Duy Khiêm không thèm để tâm tới lời trêu chọc của Chu Gia Minh, anh bế con cẩn thận, thật nhẹ như sợ sẽ làm con bị đau. Để con thấp xuống ngang tầm cô có thể nhìn và chạm tới.
"Quả thực rất giống..." Diệp Tâm không biết tại sao lúc này lại không kìm được nước mắt. Cô đưa tay nắm lấy bàn tay bé xíu đang nắm hờ kia của con. Từng nét trên khuôn mặt nhỏ kia giống anh như tạc.
"Giống sao?" Cố Duy Khiêm nhìn kiểu gì cũng không thấy giống. Tất cả đều bé tẹo, còn có làm da trắng hồng, đôi mắt nhắm nghiền.
"Giống! Rất giống!" Bà nội Cố không biết đến từ khi nào. Bà từ ngoài đi vào, lên tiếng nói.
Cùng đến với bà còn có ông Cố Khải Minh, vợ chồng Cố Duy Dực và Cố Tư Thanh.
"Để ta bồng chắt nội của ta nào!" Bà nội Cố rất háo hức đi đến dành lấy Thiên Ân trên tay Cố Duy Khiêm.
"Cục vàng của ta ơi!"
Cố Khải Minh cũng nhìn Thiên Ân, ông đã rất háo hức đợi chờ đứa cháu này trào đời: "Đúng là giống với Duy Khiêm khi còn bé."
Cố Tư Thanh đi đến bên Diệp Tâm nói: "Anh ba thật là. Chị dâu đã vất vả sinh con cho anh rồi mà anh còn nói như vậy sao?"
Cố Duy Khiêm không còn nhớ dáng vẻ khi xưa của mình như thế nào. Bị mọi người nói vậy anh nhất định sẽ xem xét thật kĩ mới được. Hiện tại anh thấy bé con có nhiều nét giống với cô hơn.
Mọi người đến làm căn phòng bệnh vốn vắng lặng trở nên đông vui nhộn nhịp, tràn ngập tiếng cười. Xem ra tiểu bảo bối đúng là món quà ông trời dành tặng cho cả nhà rồi.
Ở bên ngoài phòng, Tưởng Hân cùng với Lăng Diên Hồng đứng nhìn. Mỗi người một tâm trạng. Lăng Diên Hồng nở nụ cười mãn nguyện thì Tưởng Hân chính là không cam lòng. Tại sao hết lần này anh đều vì cô ta mà rời bỏ cô, tổn thương cô chứ? Cho dù là trước kia hay là tối qua cũng vậy.
"Chúng ta về thôi." Lăng Diên Hồng sau khi biết chuyện Diệp Tâm vì nóng giận nên đã sinh non. Trong lòng bà nóng như lửa đốt, không cách nào an tâm, muốn Tưởng Hân dẫn đi tận nơi chứng kiến bà mới có thể yên lòng.
Diệp Tâm nằm viện đến nay cũng đã là ngày thứ năm, tuy vết mổ vẫn còn đau nhưng cũng có thể đi lại được rồi nhưng vẫn phải tránh những hoạt động mạnh. Cô còn nhớ rất rõ trong hai ngày đầu đau đến mức cô chỉ có thể nằm một chỗ. Ngày thứ ba tập đi lại mà đau đến khó thở, đi còn không dám đứng thẳng.
Vậy nên toàn bộ việc chăm con như pha sữa, cho con ăn rồi thay bỉm đều do một tay Cố Duy Khiêm làm hết. Mới đầu cô nhìn anh loay hoay một lúc vẫn chưa được nên cũng hơi lo nhưng giờ thì anh còn khéo hơn cô nữa.
Cuối cùng cũng đến ngày xuất viện, ngồi nhìn anh đi tới đi lui dọn đồ cô cũng muốn phụ: "Thực không cần em phụ sao?"
Cố Duy Khiêm nghiêng đầu nói: "Em chỉ việc ngồi đấy trông con là được rồi. Có chút đồ không vấn đề!"
"Còn phải làm thủ tục xuất viện nữa..."
"Yên tâm, thủ tục đã xong gần hết rồi. Lát nữa đi đến phòng Liên Liên lấy đơn thuốc cho em nữa thôi!" Cố Duy Khiêm vuốt nhẹ tóc cô đáp.
Lúc này Chu Gia Minh không biết từ đâu chui ra, anh gõ cửa: "Xuất viện rồi sao?"
"Cậu ở đây, tôi đi lấy đơn thuốc!" Cố Duy Khiêm kéo khoá chiếc túi, hướng Chu Gia Minh nói rồi rời đi.
"Anh không phải làm việc sao?" Diệp Tâm nhìn Chu Gia Minh đang nghịch tay Thiên Ân.
"Anh đến chào con nuôi của mình cũng không được sao?" Chu Gia Minh liếc cô một cái. Anh cực thích cục bột nhỏ này, bụ bẫm đáng yêu chết được.
"Ừm cái đó... anh có biết..." Diệp Tâm nhìn Thiên Ân đang ngủ, lời muốn nói đến cửa miệng lại không cách nào nói ra được.
Chu Gia Minh nghiêng đầu nhìn. Diệp Tâm cũng có chuyện khó nói với anh như vậy sao?
"Chuyện gì?"
"Anh biết người tên Lăng Diên Hồng chứ?" Diệp Tâm hơi siết chặt bàn tay.
"Biết! Mẹ của Tưởng Hân." Chu Gia Minh lúc này đã ngồi thẳng dậy. "Em muốn hỏi bệnh tình của bà ta?"
Diệp Tâm bị nhìn trúng suy nghĩ cô nhẹ gật đầu.
"Không mấy khả quan. Bệnh bạch cầu giai đoạn ba rồi. Vẫn đang sử dụng hoá trị để kìm hãm di căn. Giờ chỉ còn đợi người có tuỷ thích hợp để cấy ghép. Còn không thì chắc cũng chỉ một năm nữa thôi." Chu Gia Minh nói toàn bộ bệnh tình của Lăng Diên Hồng cho cô nghe.
"Nghiêm trọng vậy sao?" Diệp Tâm không biết rằng bàn tay mình đã vô thức siết thật chặt.
Năm ấy bà đã bỏ đi rồi tại sao không sống cho thật tốt. Lại để bệnh nghiêm trọng như vậy chứ. Thật khiến người khác không cách nào mà buông bỏ được mà.
"Có điều này, anh không biết em tại sao lại quan tâm đến bà ta. Nhưng anh nghĩ em cũng đừng để tâm đến nữa."
"Ý anh là sao?" Diệp Tâm ngẩng đầu nhìn anh.
Chu Gia Minh xác định bên ngoài không có bóng dáng ai đó mới nói: "Ngày em sinh, Duy Khiêm đã đi gặp Tưởng Hân. Em cũng biết tính cậu ấy sao rồi. Toàn bộ những dự án hợp tác huỷ bằng sạch, điều gì cần nói cũng nói hết. Rạch ròi không chút dây dưa. Việc để bà ta tiếp tục chữa bệnh ở đây đã là chừa một đường lui rồi. Nên là em cũng đừng dính dáng gì đến họ nữa."
Diệp Tâm không nghĩ đến anh lại xử lý toàn bộ mọi thứ nhanh đến chóng mặt. Hèn chi mấy ngày này anh đột nhiên lại bận như vậy.
Về đến Cố gia, trông thấy cả nhà đều tập trung đông đủ chờ đến thành viên mới. Bà nội Cố thấy cô lập tức gọi, kéo cô ngồi xuống bên cạnh ngắm nhìn tiểu Thiên Ân.
Bà Cố nhìn một cảnh kia không khỏi chán ghét. Cũng đâu phải lần đầu tiên được bế chắt nội đâu. Có cần phải khoa trương như vậy không. Nhưng những lời này bà chỉ có thể giữ trong lòng.