Chương
Một tháng qua Diệp Tâm dành toàn bộ thời gian để chăm sóc Thiên Ân, thời gian rảnh cũng chẳng có bao nhiêu. Thi thoảng mọi người lên chơi một lúc rồi cũng rời đi.
Bà nội Cố ôm tiểu Thiên Ân trong lòng, vỗ về hát ru. Nhìn con ngủ rồi cô mới dám lên tiếng.
"Bà nội, bà có biết tại sao năm đó mẹ của Khiêm bỏ đi không ạ?" Diệp Tâm đã suy nghĩ rất lâu vấn đề này, đến giờ mới dám mở lời.
"Từ đầu tới giờ hoá ra con muốn hỏi điều này sao?" Bà nội Cố vẫn nhẹ nhàng vỗ về Thiên Ân trên môi là nụ cười ấm áp.
Diệp Tâm biết rõ điều này là tối kị trong nhà. Nhưng cô thực sự rất muốn biết nguyên nhân. Cô chỉ muốn làm sáng tỏ ẩn khuất năm đó.
"Con không có ý làm cho gia đình mình xáo trộn thêm. Chỉ là... đây mãi là điểm vướng mắc không bao giờ có thể buông được trong lòng anh ấy."
"Năm đó, mẹ nó bỏ đi chúng ta cũng đều không rõ nguyên nhân. Tất cả nghi vấn phần lớn là do Thẩm Tâm Như. Nhưng cũng không có chứng cứ gì nên chỉ đành chấp nhận sự thật này." Bà nội Cố không khỏi lắc đầu. Đối với đứa con dâu kia bà vốn không ưng chút nào.
Bà còn nhớ rất rõ khi ấy, ông Cố vì muốn hợp tác với Thẩm gia mà bắt ép Cố Khải Minh kết hôn với Thẩm Tâm Như. Bà từ trước không có tiếng nói lại càng không dám xen vào quyết định của chồng. Chỉ có thể ở giữa khuyên ngăn con trai mà thôi.
Lúc này, quản gia Lý bước vào nói: "Tam thiếu phu nhân, có bạn cô đến thăm."
Dương Tiểu Như theo sau quản gia đi vào, cô hai tay xách túi lớn túi nhỏ, hướng bà nội Cố chào: "Cháu chào bà, cháu là bạn của Tiểu Tâm ạ!"
Bà nội Cố thấy vậy cũng vui vẻ hẳn lên, vỗ nhẹ tay cô nói: "Vậy hai đứa ngồi chơi nha. Thường xuyên tới chơi với Tiểu Tâm nhà ta nhiều nhé!"
"Dạ!"
Dương Tiểu Như trước mặt người lớn luôn như vậy. Một bộ mặt hết sức thảo mai.
Diệp Tâm đặt Thiên Ân xuống giường, cẩn thận đắp chăn cho con rồi mới ngồi xuống. Cô nhìn một loạt túi lớn nhỏ kia hoài nghi nói: "Không phải bảo cậu đến tay không được rồi sao?"
"Sao như vậy được. Chút đồ này là mẹ mình gửi cho cậu. Bà ấy vừa nghe tin liền hướng mình nói cái gì mà con nhà người ta tuổi này dựng vợ gả chồng hết rồi, cũng đẻ được mấy đứa rồi. Đau đầu, quá đau đầu!" Dương Tiểu Như không khỏi cảm thán.
"Vậy cậu cũng mau kết hôn đi. Vấn đề tự nhiên được giải quyết!" Diệp Tâm uống một ngụm trà nói.
"Không nhé. Dương Tiểu Như này chưa nhất quyết sẽ không lấy chồng!" Dương Tiểu Như rất khí thế, vỗ ngực đầy tự hào.
"Lời này để Mộ Bắc Lâm nghe được thì sẽ có chuyện gì nhỉ?" Diệp Tâm mỉm cười đầy ẩn ý.
"Nghe thì nghe. Mình phải sợ sao?" Dương Tiểu Như bị nói trúng tim đen nhưng vẫn cố tỏ ra không vấn đề.
Diệp Tâm bị hành động vừa rồi của Dương Tiểu Như làm cho bật cười: "Chuyện hôm trước mình nhờ cậu tìm hiểu đã có kết quả chưa?"
Dương Tiểu Như lấy trong túi xách ra một tập tài liệu giày nói: "Do thời gian xảy ra cũng khá lâu nên không tra được. Nhưng nơi ở của người ấy thì tìm được rồi. Không đâu cậu nhờ mình tìm người là có việc gì vậy?"
Diệp Tâm mở ra tập tài liệu vừa xem qua vừa nói: "Là mẹ của Khiêm."
"Mẹ?" Dương Tiểu Như không tin vào tai mình. Cố Duy Khiêm không lẽ là con riêng sao?
"Nếu như là mẹ vậy những thông tin này hẳn anh ấy cũng đã tra ra được."
Diệp Tâm biết chứ. Anh chắc hẳn đã sớm tra ra được rồi.
"Lần trước mình có gặp được bà ấy trên đường. Lúc ấy nhất thời không nhận ra, khi nhận ra thì không còn kịp nữa rồi." Cô cầm trên tay tấm ảnh, bất giác mỉm cười.
Dương Tiểu Như nâng lên tách trà đáp: "Chuyện năm đó có lẽ chỉ hai người trong cuộc này biết rõ mà thôi."
Sau khi Dương Tiểu Như ra về, cô cẩn thận xem thật kĩ tài liệu. Mẹ ruột anh giờ đang mở một cửa hàng nhỏ, ngày cô gặp được bà cũng tại nơi đó. Khi đó cô cầm theo hơi nhiều đồ lỉnh kỉnh bất cẩn làm rơi một túi đồ, chính bà là người nhặt lên và trả lại cho cô.
Diệp Tâm đóng toàn bộ tài liệu vào trong túi cất cẩn thận trong tủ đồ. Thay quần áo, chuẩn bị đồ cho Thiên Ân ổn thoả hết rồi, cô nhờ Lạc Tinh Nhi trông giùm một lúc.
Lái xe theo địa chỉ trong tài liệu, cửa hàng nằm trên con phố đi bộ nên xe không thể tiến vào. Đành phải tìm một chỗ đỗ xe gần đó rồi đi bộ vào. Cầm địa chỉ trên tay, cô dừng lại bước chân, là một quầy hàng bán sủi cảo ven đường. Nhìn người phụ nữ tóc đã điểm vài sợi bạc, bận rộn hộp vào túi rồi đưa cho khách. Tuy vất vả nhưng trên môi bà lại là nụ cười vui vẻ, không chút vướng bận.
Diệp Tâm cất bước lại gần. Cô muốn nói nhưng lại không cách nào nói ra lời. Ngần ngại đứng tại đó.
"Cô gái, đã nghĩ ra ăn gì chưa?" Bà mỉm cười hiền hậu nhìn cô hỏi.
"Cháu một suất sủi cảo hấp ạ." Diệp Tâm ngồi xuống chiếc ghế cạnh đó đợi. Cô nhìn động tác thuần thục của bà, cô nhớ có lần anh nói khi còn bé mẹ rất hay làm sủi cảo cho anh ăn, mùi vị rất ngon, khác biệt không ai có thể làm được như vậy.
Bà cẩn thận đặt một đĩa sủi cảo nóng hổi cùng một bát nước chấm lên bàn: "Cháu ăn ngon miệng nhé."
Diệp Tâm cầm đũa, gắp một cái lên, chấm vào nước tương giấm. Mùi vị quả thực rất ngon, khác hoàn toàn với sủi cảo trước kia cô từng ăn qua.
Lúc này không có khách bà mới có thời gian ngồi nghỉ, nhìn cô giống như một đứa trẻ lần đầu ăn một món ngon bà mỉm cười nói: "Có vừa miệng cháu không?"
"Ngon lắm ạ." Diệp Tâm còn chưa kịp nuốt xuống nghe bà hỏi cô đưa tay che đi miệng đáp.
"Nếu như thích thì thường xuyên ghé ăn nhé." Bà cười càng vui vẻ hơn. Cô gái này nhìn qua có thể biết là người có điều kiện nhưng lại không chút ngần ngại tới nơi đông đúc xô bồ như thế này ăn uống vui vẻ.
"Bác mở cửa hàng này chắc cũng phải lâu rồi ạ? Cháu cũng thường hay tới khu này ăn cháo tôm." Diệp Tâm thoải mái nói chuyện với bà, có lẽ chỉ có như vậy mới khiến đôi bên không ngượng ngùng.
"Cũng lâu rồi không còn nhớ rõ nữa." Bà cười nhưng nụ cười lúc này lại hơi trùng xuống. Thời gian bà rời khỏi nơi đó đã lâu như vậy rồi.
Diệp Tâm thấy bà có chút thay đổi liền chuyển sang chuyện khác: "Ông xã cháu rất thích ăn sủi cảo, bác làm thêm cho cháu một suất nữa mang về với ạ."
"Được. Sau này có thời gian dẫn cả ông xã ra đây ăn nhé!" Bà mỉm cười đáp. Cô gái này rất biết cách khiến người ta vui vẻ. Ai lấy được cô gái này thật tốt.
"Công ty anh ấy cũng ở gần đây. Sau này cháu sẽ thường xuyên ghé qua mua ủng hộ bác." Diệp Tâm không biết tại sao khi ở cùng bà luôn có cảm giác thật thoải mái. Cô không cần phải câu nệ tiểu tiết như khi nói chuyện cùng với bà Cố.
Cầm trên tay túi đồ, cô vui vẻ đi lấy xe. Cầm điện thoại muốn gọi một cuộc cho anh nhưng rồi lại tìm số của thư kí Tần nhấn gọi.
"Thư kí Tần, Khiêm có đang bận gì không?"
Thư kí Tần vốn đang đứng báo cáo cho anh thì nhận được điện thoại. Cô nhìn số điện thoại hướng anh thông báo một tiếng: "Cố tổng, là phu nhân gọi."
Cố Duy Khiêm bấm điện thoại mình xem, không có một cuộc gọi hay tin nhắn nào. Cô tự dưng gọi cho thư kí Tần làm gì?
"Nghe máy đi."
Thư kí Tần nhấn nút nghe còn chưa kịp nói lời nào đã nghe thấy cô hỏi: "Cố tổng..."
Trong phòng im lặng nên anh cũng nghe rõ cô hỏi gì. Nhìn thư kí Tần gật đầu.
"Không có lịch trình ạ." Thư kí Tần cẩn thận trả lời.
"Tôi biết rồi." Diệp Tâm cười vui vẻ, cô tắt máy rồi khởi động xe, một đường lái đến CK.
Cố Duy Khiêm gõ nhẹ tay xuống bàn hướng thư kí Tần nói: "Huỷ lịch trình tiếp theo."
"Vâng." Thư kí Tần nhận lệnh xoay người rời khỏi phòng tổng giám đốc. Làm việc với anh từng ấy năm, cô sớm hiểu rõ tác phong của anh. Không bao giờ có lời thứ hai, tất cả đều phải rõ ràng nhưng vị phu nhân kia lại chính là người có thể phá bỏ toàn bộ quy tắc của anh.
Diệp Tâm bước ra khỏi thang máy, sải bước trên hành lang dài. Thư kí Tần thấy cô lập tức bước đến.
"Phu nhân, để tôi thông báo với giám đốc."
"Không cần đâu. Tự tôi vào là được rồi." Diệp Tâm mỉm cười đáp, cô nhẹ nâng lên túi đồ trên tay.
Thư kí Tần hiểu ý liền trở về chỗ tiếp tục làm việc.
Diệp Tâm đưa tay gõ nhẹ lên cửa lớn, sau đó mở cửa bước vào. Cô đem túi đồ giấu sau lưng, nhìn anh đang cúi đầu làm việc cô cũng không lên tiếng. Dừng trước bàn làm việc của anh, cô đưa tay gõ hai tiếng.
Lúc này Cố Duy Khiêm mới ngẩng đầu nhìn cô, mặc dù đã biết trước cô sẽ tới nhưng anh vẫn làm như không biết: "Có việc gì khiến bà xã phải đại giá quang lâm tới đây thế này?"
Cô bật cười, đặt túi đồ ăn lên bàn đáp: "Mang đồ ăn đến cho anh."
"Hiếm khi mới thấy em có nhã hứng vào bếp như vậy." Cố Duy Khiêm tựa lưng vào ghế nhìn cô thật kĩ.
"Mau ra đây ăn đi không nguội hết!" Diệp Tâm cầm túi đồ ăn ra bàn trà trước. Cô cẩn thận lấy ra hộp sủi cảo bày ra, hướng anh nói.
Cố Duy Khiêm đứng lên đi tới ngồi xuống sofa, mùi sủi cảo lan toả truyền tới, cảm giác này thật giống với năm xưa. Anh nhìn cô, tay cầm đũa nhưng lại chần chừ.
"Mau ăn đi." Diệp Tâm lúc này không hiểu sao lại cảm thấy hồi hộp, lại có chút mong chờ.
"Ừm." Cố Duy Khiêm gắp một chiếc, mùi vị này rất giống, đến khi cảm nhận được hương vị của sủi cảo, anh không biết phải nói gì. Chính là nó.
Diệp Tâm cẩn thận quan sát, khẽ lên tiếng: "Mùi vị thế nào?"
Cố Duy Khiêm thu lại dáng vẻ vừa rồi, anh gật đầu: "Cái này là em làm sao?"
"Nếu anh thích lần tới em lại làm cho anh." Diệp Tâm không dám nói thật, vướng bận trong lòng anh lớn như vậy cô chỉ sợ anh sẽ không chấp nhận.
Cố Duy Khiêm nhìn cô thu dọn hộp đồ ăn như nhớ ra việc gì liền lên tiếng: "Thiên Ân đâu rồi?"
"Nhân lúc Thiên Ân đang ngủ, em nhờ chị dâu trông hộ để mang đồ qua cho anh." Diệp Tâm nghe vậy mới nhìn đồng hồ. Cô ra ngoài cũng hai tiếng rồi phải trở về để kịp giờ cho con ăn thôi. "Cũng sắp đến giờ con dậy rồi. Em phải về thôi."
Nhìn cô bận rộn như vậy anh lại cơ chút đau lòng: "Em đó, anh đã bảo để bảo mẫu chăm con rồi mà. Chạy qua chạy lại như vậy sao ổn."
Diệp Tâm nắm tay anh, trên môi là nụ cười xinh đẹp đáp: "Thực ra em là muốn qua xem xem có cô nào dám có ý đồ ve vãn với ông xã của em không thôi!"
"Có mỗi em chạy tới đây làm loạn thôi!" Cố Duy Khiêm véo nhẹ chóp mũi cô yêu chiều nói.
"Đấy là đặc quyền của em. Không phải sao?" Diệp Tâm nghiêng đầu nhìn anh bày ra bộ dạnh nịnh nọt lấy lòng.
"Phải, phải. Chỉ có em thôi!" Cố Duy Khiêm bật cười nói.
"Không nói với anh nữa. Em phải trở về với Thiên Ân đây. Nhớ về sớm nha!" Diệp Tâm đặt lên môi anh một nụ hôn phớt rồi cầm túi xách rời đi.
Cố Duy Khiêm nhìn bóng dáng cô khuất sau cánh cửa tâm tình cũng cực điểm vui vẻ.