Hiện tại thì mik vẫn đang hc cấp và tuần nữa là mik thi học kì I và hiện tại thì điểm tất cả các môn đều ổn trừ toán vì mik rất ngu toán và mik đang ở bờ vực điểm trung bình môn toán vì thế đây là chap cuối của tháng và sau khi thi xong thì mik sẽ tiếp tục ra chap đều tiếp,mong m.n hiểu cho mik!
-----------------------------------------
Trong khi cả lớp đang xì xào thì
“Ting....Ting....Ting”Tiếng điện thoại của Lập Hi rung lên
-Alo!
-Cô là Michia Nami?
-Vâng!Ai vậy?
-Tôi là thanh tra bên Nhật,rất tiếc phải thông báo gia đình cô đã mất hết!
“Choang”Máy điện thoại Lập Hi rồi xuống vỡ tan,cô đơ ra và ôm anh khóc
-Có chuyện gì vậy?-Anh
-Gia đình....gia đình mình đã mất hết rồi!
-Cái gì?
Anh nhìn về phía nó,nó lạnh lùng quay mặt bước ra cửa
-ĐỨNG LẠI!!!-Anh hét lên
Nó dừng lại
-Chuyện gì?
-Là cậu làm chuyện này?
Nó nhếch mép quay lại từ từ hướng về phía anh rồi dừng lại chỗ anh và Hi đứng
-Chuyện nên làm thì phải làm thôi!-Nó quay xuống nhìn Hi
-Còn cô Michia Nami!Hãy nhớ những gì cô đã làm với mẹ tôi,chơi chán tôi sẽ giết cô,nhớ đó!
Anh dơ tay lên tát nó thì nó giữ lại bóp mạnh
-Hoàng Khánh Minh,cậu không đủ tư cách để tát tôi!-Nó hất tay anh và cầm một khẩu súng ra,cả lớp hoảng sợ,anh ôm chặt lấy Hi
-Cuộc sống của tôi là do các người phá,tôi sẽ trả thù.....TẤT CẢ!”Pằng”-Nó bắn viên đạn xượt qua má anh chảy máu
-Đây mới chỉ là bắt đầu thôi!-Nó rút súng về rồi hướng ra cửa
Anh đứng đơ ở đó
Cuộc sống?Mẹ?Cậu ấy làm sao vậy?Thay đổi rồi.........
Còn nó xuống sân đi trong mưa....Nó là một cô gái nhưng nó yêu mưa.....bởi mưa luôn lạnh lẽo,nó yêu bóng tối,màu đen của ác quỷ,nó yêu màu đỏ,nó là con quỷ khát máu.....Nó vẫn chỉ là nó nhưng đã thay đổi
Nó đi về biệt thự thì đầu nó đau,nó bỗng ngất xỉu ngay trước cổng biệt thự và mưa ngày một to hơn.........
Lúc nó tỉnh dậy thì thấy mình đang ở trong một căn phòng không quá lớn cũng chẳng quá nhỏ,nó rất giản dị những sắp xếp rất đẹp mắt
“Cạch”Cánh cửa mở ra từ từ,nó quay ra
-Deyky!
-Tỉnh rồi à?Mình gặp bạn ngất giữa đường nên đưa về!Cuối cùng bạn cũng quay lại!
-Không hẳn là vậy!-Đôi mắt nó trìu xuống
-Vậy là bạn sẽ đi?
-Ừ!Mình phải qua đó,chỉ là có việc nên mình về thôi!Xin lỗi!
-Có gì phải xin lỗi chứ?Bạn về là tốt rồi,mình còn tưởng bạn quên Deyky này rồi cơ!
-Làm sao mà quên Deyky được chứ!
-Đây là cháo mình làm,vẫn còn nóng đó,bạn ăn đi tay nghề mình không giỏi lắm cũng gọi là ăn được thôi!
-Vậy để mình thử!-Nó đưa tay nhận bát cháo và nếm thử
........................
-Ngon quá!!!!!
-Thật hả?
-Ừ,ngon hơn cả nhà hàng sao!
-Haha đùa vừa thôi,chứ làm gù có nhà hàng bán cháo lại còn sao nữa!-Deyky
-Nhưng ngon thật đấy!
-Vậy thì thỉnh thoảng ghé vào đây mình nấu cho ăn!
-Nếu vậy thì tốt quá chỉ sợ người yêu cậu hiểu nhầm!
-Mình chưa người yêu!
-Phét!Đẹp trai thế mà không có em nào theo!
-Có thì có nhưng không thích!
-Trời!Bày đặt kiêu!
Và cả ngày hôm đó nó chơi cùng Deyky nào là game,truyện tranh,......
Thật là giống lúc nó còn nhỏ thường chơi với anh
Nhưng có lẽ anh đã quên nó rồi!
Tại biệt thự nó ở...................
-Trời ơi,em đi đâu rồi Phương ơi về nhanh đi!Em mà làm sao thì anh không sống sót sau khi gặp papa đâu!-Đức Bảo đi đi lại lại trong nhà,lòng đang hừng hựng lửa.Cuối cùng Bảo vơ vội chìa khóa xe đi tìm nó
Tại trường học...........
Bảo vội vàng chạy lên lớp
“Rầm”Tội cái cửa bị Bảo đạp bay ra xa
Cả lớp tròn mắt nhìn Bảo,bọn con gái mắt trái tim sáng lên
-A!Chào cô,cô có thấy Phương đâu không?-Bảo thấy mình hơi hớ nên cúi đầu chào cô giáo
-Cậu là?
-Em là anh trai của Phương!
-À!Phương đã về từ lâu rồi!
-Cái gì?Nó vẫn chưa về nhà mà
-Anh ơi,bọn em thấy Phương đi mưa về,có khi Phương cảm rồi ngất giữa đường không?-Hs nữ
-Đúng đó!
-Vậy cảm ơn!-Bảo chào cô giáo rồi chạy đi tìm nó
Anh ngồi trong lớp tất nhiên là nghe được mọi chuyện,trong lòng tất nhiên không khỏi lo lắng cho nó mặc dù nó có hơi quá đáng.Hi ngồi bên cạnh thì vui sướng khi nghe như vậy
Anh đứng dậy,cầm cặp sách bỏ Hi chạy đi tìm nó,con nhỏ Hi thấy vậy thì tức tối nhưng cũng không làm được gì
Anh về nhà lấy môtô đi các ngõ ngách tìm nó
Và h tối...........
-Bye Deyky nha,tối rồi mik về đây!-Nó chào
-Mik đưa bn về!
-Không cần đâu,mik ổn mà,vào nhà đi!-Nó quay đi rồi biến mất trong bóng tối
Deyky cũng chẳng thay đổi được ý kiến của nó nên cũng đành cho nó về một mình
Nó đang đi trên đường thì nghe tiếng môtô hướng đến
“kéttttttttt.........”Chiếc môtô dừng ngay trước mặt nó
Người lái không ai khác chính là anh,anh bỏ mũ xuống rồi chạy đến cạnh nó
-Phương!Có sao không?Có bị đau ở không?-Anh lo lắng nhìn người nó tìm vết thương
-Hỏi làm gì?Tôi ổn!Về đi!-Nó lạnh lùng hất tay anh ra khỏi người mình rồi bước đi ngang qua anh
Anh sững người lại cầm chặt lấy tay nó
-Muốn gì?-Nó lên tiếng
-Tại sao?Tại sao lại thay đổi vậy chứ?
-Không liên quan đến cậu!Về bảo vệ,chăm sóc tình yêu của cậu đi không thì sau này phải hối hận đấy!
-Mình nói rồi,mình với Hi chỉ là bạn!
-Nhưng có người không coi như vậy đâu,bỏ tay ra đi nếu không đừng trách tôi ác với cậu!
“Vụt”Anh bất ngờ kéo tay ôm nó lại thật chặt như thể nó sẽ biến mất vậy,nó ngạc nhiên không kịp trở tay
-Bỏ tôi ra!-Nó ra lệnh
-Không!-Anh dứt khoát
-Tôi nói bỏ ra!!!!!
“Tôi yêu em”Anh thì thầm vào tai nó
Nó đơ người lại
-Không!Đừng nói như vậy,Vì các người hết thôi!Nếu các người không hại mẹ tôi tôi đã không trở thành đứa trẻ mất mẹ!Tất cả lại tại các người!-Nó hét lên,nước mắt không ngừng chảy ra
Anh nhìn nó đau xót,khẽ ôm nó vào lòng,anh im lặng để cho nó khóc thỏa thích và đó là cách anh yêu nó,yêu một cách nhẹ nhàng và thấu hiểu những gì nó nghĩ,anh sẽ dỗ dành nó khi nó khóc và làm nó mỉm cười khi nó buồn....mãi mãi là vậy......
Còn Đức Bảo-anh trai nó vẫn cuống cuồng lật tung thành phố lên để tìm nó........
Sau khi khóc xong,nó thiếp dần trên vai anh,anh bế nó lên để nó lên xe,một tay lái một tay giữ lấy nó đang ngồi sau,từng hơi thở ấm áp của nó khẽ chạm vào lưng anh....anh muốn thời gian này như dừng lại mãi mãi
-------------------------------------
Vẫn còn.......