Chap mới!Không hay lắm vì mình vẫn chưa thi xong nhưng vì m.n nên mình cho ra luôn
-----------------------------------
Sáng hôm sau,nó tỉnh dậy thì thấy mình ở trong một căn phòng quen thuộc là phòng của anh,nó ngồi dậy bước xuống giường,khẽ đẩy cửa ra thì gặp anh cũng đang đứng trước cửa
-Dậy rồi à?Mình cũng đang định lên gọi!-Anh lên tiếng
-Cảm ơn đã cho ở nhờ!-Nó cảm ơn anh rồi bước qua anh đi về
Trong lòng anh hụt hẫng,mắt hướng về phía cánh cửa sau khi nó đóng lại.....
Nó sau khi ra khỏi nhà anh thì đi về, vừa bước vào nhà thì Đức Bảo với đôi mắt gấu trúc,mái tóc bù xù trong thật......thảm hại
-Ủa?Nii-chan là sao vậy?
-Phương....Phương về rồi,em đi đâu làm anh đi tìm suốt,biết anh lo lắm không?
-Em biết,nhìn anh lúc này là em biết anh lo đến mức nào!Mau đi ngủ đi,mắt thành gấu trúc rồi!-Nó phì cười
Đức Bảo nhìn nó há hốc mồm,miệng sắp chạm đất
-E....E...Em vừa cười sao?Trời ơi cuối cùng nó cũng biết cười!!!-Sau câu nói đấy Đức Bảo ngã xuống ngất xỉu vì kiệt sức may mà có nó đỡ không tiếp đất một cách “nhẹ nhàng”
Nó dìu Bảo lên phòng đắp chăn cho Bảo rồi khép cửa ra khỏi phòng
-Em xin lỗi!-Nó khẽ nói,giọt nước mắt lặng lẽ rơi xuống,nó nhanh chóng quệt đi rồi về phòng
Tối đó,nó chuẩn bị súng rồi nhảy cửa sổ lẻn ra ngoài
Nó lấy môtô và đi đến một căn nhà hoang cách thành phố rất xa,nó lấy máy nhắn tin cho ai đó rồi đứng đó chờ
“Tít...Tít”Tiếng tin nhắn vang lên làm Lập Hi giật mình,Hi cầm máy và mở tin nhắn
“Gặp nhau tại nhà hoang X,nếu không đến thì công ti cha cô sẽ sụp đổ và cấm nói cho ai biết!”
Hi run run cầm máy rồi vội vàng đến nhà hoang X,trên đường cô ta gọi cho anh đến
Đến nơi......Hi vào trong căn nhà hoang
-Tôi chờ cô nãy giờ!-Nó từ trong bóng tối bước ra,khuôn mặt lạnh lùng
-Cô....cô...sao cô lại ở đây?-Hi hơi run nhưng cố gắng nói
-Tôi ở đây là để tiễn cô lên thiên đường!
-Không....Cô không dám.....!
-Không giám?Nực cười,bao nhiêu người đã chết dưới tay tôi có gì mà không dám chứ?Bàn tay tôi đã nhuốm máu sẵn từ khi cô giết mẹ tôi!-Nó
-Sao cô biết?-Lập Hi hoảng hốt
-Đơn giản thôi!Có gì là tôi không biết,gia đình cô là do tôi giết,thế nào?Đau chứ?Cô biết mất gia đình như thế nào không?Cô đã hiểu cảm giác của tôi chưa?
-Cô thật độc ác!
-Ác?Đó chưa là gì so với tôi!Tôi đã cố gắng học võ và luyện thành sát thủ chuyên nghiệp để chờ ngày báo thù này thôi!-Nó cầm cây súng ngắn dắt bên người lên và chĩa về hướng Hi
-Không!Tôi xin cô...Tha cho tôi!-Lập Hi khóc
Đúng lúc đó anh đi vào
-Hi!!-Anh chạy đến bên Hi đỡ dậy
-A!Cô không nhớ tôi đã nhắn gì à?Mà không sao?Để tôi cho hai người đoàn tụ!-Nó khẽ nhếch môi
-Phương,bạn làm vậy?Bạn tha cho Hi đi dù gì bạn cũng đã giết gia đình bạn ấy rồi,bạn còn muốn gì nữa?
-Muốn gì à?Muốn giết chết con nhỏ đó trả thù cho mẹ tôi!Còn cậu,tránh ra nếu không tôi giết đừng trách!
-Không!Cậu giết nhiều người rồi,tha cho Hi đi!-Anh đứng chắn cho Hi
-Giết người?Đó là chuyện bình thường đối với tôi,dù nhiều đến mấy,con mồi tôi đã xác định thì không thể để thoát huống hồ đó là con mồi tôi xác định từ lâu!
-Cậu khác rồi!
-Đúng thế!Tôi không còn là con nhỏ ngây thơ để mấy người lợi dụng nữa đâu!Bây giờ....nói đủ rồi!Tôi sẽ giết cả cậu đấy
-Vậy bắn đi!-Anh nhìn thẳng vào mắt nó
-Là một sát thủ,không để tình riêng vào việc chung!-”Pằng”Nó bắn ngay trúng chân anh,anh khụy xuống,phát thứ hai nó bắn vào vai anh,phát thứ ba nó bắn vào tay anh,phát thứ tư nó bắn vào sát tim anh
-Đau chứ?-Nó hỏi rồi bước đến gần anh
-Đã biết nỗi đau của tôi chưa?Tôi còn đau hơn cậu gấp vạn lần về tinh thần và thể xác,cậu có biết là suốt một năm qua,tôi dành nửa năm để chữa bệnh không?Sau khi mẹ qua đời tôi đã cật lực luyện tập cho đến mức tôi phải nhập viện vì mất sức và tôi bị liệt vì tập quá sức cộng cả việc không ăn uống bác sĩ nói tôi không còn hi vọng nhưng tôi không thể để nó như thế và tôi đã tập đi,tập cử động trong suốt nửa năm và tôi đã thành công,đó là một kì tích,nửa năm còn lại,tôi vào học làm sát thủ trong đó,thắng thì sống,thua thì chết,môi trường sống khắc nghiệt trong khi đó thì các người âu yếm bên nhau!Các người có hiểu được tôi không mà bày đặt lên tiếng ra vẻ hiểu tôi lắm!
Đúng vậy,mình luôn ra vẻ hiểu cậu ấy nhưng không mình không hiểu được cậu ấy,mình luôn để cậu ấy phải đau buồn,để cậu ấy tự mình vượt qua nỗi đau,mình không xứng đáng nói yêu cậu ấy,mình không xứng....
Đau.....Đó là cảm xúc của anh lúc này.....Đau lắm.....Con tim anh đang rỉ máu....Anh là một thằng tồi.....Anh không đáng để sống.....
Đau.....Đó là cảm xúc của nó lúc này.....Trái tim nó đã vỡ vụn.......Con tim nó đã chết....Nó chỉ là cái xác không hồn.....Đôi mắt mờ đục....
Anh ho ra máu,đôi mắt buồn bã nhìn nó,khuôn mặt nó vẫn không biểu cảm
Anh gượng dậy,khẽ mỉm cưới với nó
-Mình xin lỗi!-Và anh ngã xuống....Đau...chỉ có một từ để diễn tả
Nó vẫn lạnh lùng,cầm súng bắn hướng vào Hi
-Để tôi đưa cô đoàn tụ cùng người yêu nhé!-”Pằng”Viên đạn bay về hướng Hi........
-Khôngggggg!!!!-Hi hét lên rồi tự nhiên không cảm thấy đau đớn gì
Nó đã cố tình bắn vào thành tường căn nhà hoang
-Chán ngắt!-Nó ném khẩu súng đi,lạnh lùng đỡ anh dậy rồi hướng ra cửa
Hi ngỡ ngàng nhìn nó
-Cô....Không giết tôi?
-Chơi với cô chán ngắt,cô diễn phải đạt chứ?Chuyện của cô tôi biết hết!-Nó
-Vậy....
-Cô là Michia Sanko, tuổi,con riêng của Michia Han và là con út,chị cô cùng cha khác mẹ là Michia Ni và Michia Nami,Michia Nami đã bắt cô hóa trang thành Lập Hi và cũng là chính là cô ta để tôi lầm tưởng và giết cô sau khi tôi đã giết cô,cô ta sẽ trở lại tố cáo tôi!Đúng chứ?Đó là kế hoạch của chị cô!
-Đúng.....
-Nhưng cô ta lại không ngờ rằng tôi đã phát hiện và giờ cô ta chết trong thân phận là Michia Sanko!
-Tôi.....thực sự xin lỗi thay cho chị tôi!-Sanko
-Không sao!Cô không có lỗi giờ thì đi đi!-Nó đỡ anh ra ngoài gọi cấp cứu đến.Anh đã được đưa đến bệnh viện và phẫu thuật,Sanko đã trở về là chính mình...Còn nó thì không về nhà mà đến trước một hẻm núi sâu bên dưới là biển,nó nhìn lên bầu trời sắp bình minh khẽ cười
Mệt mỏi lắm rồi....nó thực sự muốn quên hết tất cả mọi chuyện và làm lại từ đầu và để làm chuyện đó chỉ còn cách là chết nó muốn tự giải thoát cho mình,nó như con chim muốn dang cánh bay lên bầu trời xanh mà không phải lo nghĩ......
Sayonara.............Nó khẽ nói
“Tùm”,nó nhảy xuống hẻm núi và rơi xuống biển
-Khônggggggggg!!!!!Phương!!!!-Anh trai nó hét lên và chạy đến hẻm núi,Bảo đã đoán được ý định của nó nhưng đã muộn
Ánh nắng mắt trời bắt đầu lên,soi đến hẻm núi,một ngày mới bắt đầu sau những ngày đen tối cũng là nơi bắt đầu của một con người
tuần sau......
Anh đã được ra viện và vết thương không quá nghiên trọng vì nó không bắn vào những chỗ nguy hiểm.Sanko đã nói hết tất cả với anh.Anh vội chạy đến biệt thự của nó nhưng tất cả đều đã trống trơn như cái ngày nó rời bỏ anh....Ngoài vườn...cây hoa anh đào khẽ đung đưa trong gió mà anh và nó trồng cũng là ngày anh và nó quen nhau...
~Sakura vẫn rơi vẫn rơi khẽ trong gió xuân mãi như hôm nào
~Còn trong anh biết bao nhớ nhung ngọt ngào ngày ấy vẫn mãi còn đây
~Và con mơ thoáng qua vẫn luôn ấp ôm cuốn theo biết bao kỉ niệm
~Mùa xuân ấy! Giây phút ta còn bên nhau...
Và những cánh đào rơi thiết tha....
~Ngước mắt nơi đây dõi theo bầu trời
Những ngày tháng xưa ngỡ như quay trở lại
~Là đôi ta cùng bước bên nhau hôm nào ngày xưa ấy còn đâu phút giây....
~Em bây giờ khuất xa dấu yêu còn đâu!
~Bờ sông kia ngày ấy anh vẫn nơi này! Tìm lại bao hạnh phúc trước đây
~Nhưng thế sao đôi ta hôm nay đường ai nấy bước!
~Cơn mưa xuân trong tim anh giờ đã vỡ nát
~Vẫn bước đi trên con phố xuân lại về
~Ký ức hoài vấn vương nhớ nhung quá khứ ấy
~Nụ hoa kia lại hé môi nở nụ cười, lại một năm dài đã trôi qua
~Anh đã rất cố gắng sống với ngày em thiếu vắng
~Anh đã cố gắng cố gắng vượt qua tất cả
~Và rồi anh có thể lãng quên trong những phút giây nơi đây? Người vẫn còn đây
~Anh luôn yêu em, yêu em từ sâu trong tim
~Anh đưa tay ngậm ngùi và vội vàng nắm lấy... từng những cánh hoa đào rơi
~Con tim giờ đây... miên man hòa theo gió xuân vẫn trôi
~Sakura vẫn rơi vẫn rơi khẽ trong gió xuân mãi như hôm nào
~Còn trong anh biết bao nhớ nhung ngọt ngào ngày ấy vẫn mãi trào dâng
~Dù từng lời hứa xưa vẫn trôi đã qua biết bao mùa xuân đã hết
~Giờ đây vẫn hằng sâu ghi chặt tim anh cùng với cánh đào kia vẫn rơi..........
-------------------------------------------------------------