“Anh m.”
Cái người Cố Nghi Lạc này, lúc thì mẫn cảm tinh ý, lúc thì trì độn chậm tiêu.
Cái sau chủ yếu thể hiện ở lĩnh vực mới đặt chân, ví dụ bên Liang ngày thứ năm, cậu mới phát hiện sáng nào cũng có thể thấy Liang không phải là trùng hợp, mà là có người cố tình.
“ giờ em dậy anh ở đây, giờ em dậy anh cũng ở đây.” Cố Nghi Lạc nói vào điện thoại, “Chẳng lẽ anh không cần ngủ hả?”
Lương Đống: “Ừ.”
Cố Nghi Lạc: …
Xem đứa trẻ buồn ngủ đến mức nào này, thần trí mơ hồ luôn rồi.
Vậy phải làm sao đây, chỉ có thể tiếp tục khuyên nhủ: “Đừng vầy nữa, không ngủ là không cao được đâu.”
“ tuổi, theo lý thuyết thì sẽ không cao nữa.” Lương Đống nghĩ nghĩ, bổ sung chi tiết, “Anh m.”
Cố Nghi Lạc m cảm thấy bị xúc phạm, yên lặng thu hồi nỗi đau vừa rồi, nghĩ thầm vậy buồn ngủ chết kệ anh.
Trên đường đi học Cố Nghi Lạc lại đứng ngồi không yên, mở wechat gửi chat voice: “Có nhiều luận văn phải viết thế à anh? Có thể xin giáo viên tối nay nộp được không?”
Lương Đống nói: “Không có luận văn.”
“Vậy sao vẫn chưa ngủ.”
“Ừ, đọc sách.”
“Em bật bản nhạc lần trước cho anh nghe nhé?”
“Không cần đâu, nghe chỉ muốn ngủ.”
“Thì dùng nó như bài hát ru anh ngủ mà.”
“Khi muốn ngủ sẽ tự ngủ.”
Cố Nghi Lạc hết cách triệt để, cầm điện thoại đi một mạch đến phòng đàn, rất đúng lúc, vừa đặt mông là điện thoại rung lên.
Liang:【 Đến lớp chưa? 】
Today Nghi Happy:【 Vừa tới xong [/thở hổn hển.gif] 】
Liang:【 Được, anh ngủ đây. 】
…
Bỗng nhiên ngộ ra.
Khóe môi không khống chế được nhếch lên, Cố Nghi Lạc vừa lật nhạc phổ vừa lẩm bẩm: “Muốn đưa tui đi học thì nói thẳng nha, lòng vòng vầy làm gì?”
Thực ra chỉ riêng chuyện yêu đương này, ma mới học việc Cố Nghi Lạc sau khi quan sát thì phát hiện ra, mỗi người sẽ áp dụng những phương pháp không giống nhau.
Gần đây Lư Tiêu Địch coi trọng một nam sinh học đàn tranh trong khoa nhạc cụ dân gian, cảm thấy lúc hắn gảy đàn tranh có khí thế bá đạo bễ nghễ thiên hạ. Cô vốn đã là mỹ nữ, mấy hôm nay càng chú ý ăn mặc, thỉnh thoảng trên đường đi tập luyện còn phải rẽ qua tòa nhà luyện đàn “tuần tra” một vòng, ngóng trông có thể tình cờ bắt gặp người ta ở một ngã rẽ nào đấy.
Bị hỏi sao phải khổ sở thế, trực tiếp thổ lộ chẳng phải xong rồi sao, Lư Tiêu Địch đáp: “Vậy mất mặt lắm, chị phải chờ anh ý phát hiện ra nét đẹp của chị, rồi chủ động theo đuổi chị.”
Thủ tịch họ Tưởng bên kia thì khác hẳn, đuổi đánh tới cùng, thủ đoạn phong phú.
Hôm nay tập luyện tứ tấu, trông thấy Bành Châu ôm một bó hoa tươi bước vào, Cố Nghi Lạc cũng choáng luôn.
Cậu kéo người ra chỗ hẻo lánh: “Hoa này, là Tưởng Du tặng cậu?”
Bành Châu hí ha hí hửng: “Ừa á, cậu ngửi đi, thơm không?”
“Thơm cái đầu cậu.” Cố Nghi Lạc bị trạng thái thiếu nữ yêu kiều của bạn tốt làm cho nổi cả da gà, “Không phải cậu là thẳng nam à?”
“Đúng vậy, tớ thẳng như ống thép.”
“Vậy cậu còn nhận hoa của cậu ta?”
“Đây là hoa bách hợp, đại biểu cho tình hữu nghị.” Bành Châu tự mình ngửi, mặt mũi tràn đầy say mê, “Cậu ấy đã nói sẽ không ép tớ, không làm người yêu, thì làm anh em cũng không tệ.”
Cố Nghi Lạc đỡ trán: “Sao tớ lại có anh em dễ lừa như cậu thế này cơ chứ.”
Thời gian nghỉ ngơi buổi chiều, Bành Châu bị đẩy đi mua nước, Lư Tiêu Địch không buông tha bất kỳ cơ hội “vô tình” gặp nhau nào, ra ngoài đi tuần sát tòa dạy học, trong phòng đàn chỉ còn lại hai người.
Cố Nghi Lạc đi thẳng vào vấn đề, dí điện thoại ra trước mặt Tưởng Du: “Đây là cậu đúng không?”
Trên màn hình là topic có nhiệt độ cao nhất trên diễn đàn giao lưu đồng tính cậu hay lên, topic kể từ chuyện thích một thẳng nam, đến cố ý hất nước lên người thẳng nam, bây giờ đã kể đến đoạn đặc sắc, thẳng nam thủ thân như ngọc, chủ thớt đành lấy lui làm tiến, nói nguyện ý làm huynh đệ tốt với crush.
Tưởng Du ghé mắt nhìn một vòng, vẫn bình tĩnh, chí ít về phần thần thái thì hoàn toàn không chộp được tia bối rối nào: “Đúng, đây là tớ gửi, vừa đổi kế hoãn binh mới.”
“Kế hoãn binh?” Cố Nghi Lạc trợn trắng mắt, “Tớ thấy mỗi ngày cậu nghĩ ra đủ mánh kì thị thì có.”
“Nếu cậu nhất định nghĩ như vậy thì tớ cũng hết cách.” Tưởng Du thờ ơ cười cười, “Tớ chỉ muốn theo đuổi cậu ấy.”
“Cậu ấy thẳng.”
“Cậu ấy cong ngầm mà không biết.”
“Tớ thấy cách nói chuyện của cậu cũng đâu có cong.”
“Tớ không cong mà có thể phát hiện ra cậu cong?”
“Cậu thông minh như vậy, cậu ấy không phải đối thủ của cậu, chi bằng đổi cách khiêu chiến khác đi.”
“Không sao, tớ thích giúp đỡ người nghèo, lên giường tớ sẽ nhường cậu ấy.”
“Nhưng tớ nhìn cậu không có vẻ gì là thật lòng với cậu ấy.”
“Nếu không tớ mổ tim ra cho cậu xem thử?”
Nói rồi, Tưởng Du làm bộ muốn cởi quần áo, dọa cho Cố Nghi Lạc bắn xa ba mét, nghĩ thầm đàn chị nói quả không sai, người này đúng là quái quái gở gở, phải cách xa cậu ta ra.
Chỉ sợ cái vị thủ tịch có mạch não không bình thường này lại làm ra hành động gì kinh hoàng, Cố Nghi Lạc vội núp ở góc tường, ôm điện thoại lên diễn đàn.
Today Nghi Happy: Gần đây bên cạnh tui xảy ra thật nhiều chuyện
Dong: Chuyện gì?
Today Nghi Happy: Tui có một người bạn thẳng nam bị một bạn gay quấn lấy, bạn gay kia đăng topic lên diễn đàn của chúng ta còn bị tui túm đuôi
Dong: Phương diện tình cảm, làm bạn bè thì khuyên nhủ là được, tốt nhất đừng ra tay can thiệp.
Today Nghi Happy: Ừ, tui chỉ là hơi lo lắng. Độ khó của việc bẻ thẳng thành cong có hệ số quá lớn, lỡ như đôi bên cùng tổn thương…
Dong: Đây không phải việc bạn có thể khống chế.
Today Nghi Happy: Haizz, đúng vậy
Dong: Còn chuyện gì nữa?
Today Nghi Happy: Tui và các bạn tứ tấu đàn dây, sẽ biểu diễn ở lễ hội âm nhạc đêm Giáng Sinh.
Dong: Lợi hại.
Today Nghi Happy: Nhưng tui bị phân công chơi viola [/ tang thương]
Dong: Viola không ổn sao?
Today Nghi Happy: Trong khoa của tụi tui có lưu truyền một câu nói, nếu lo đàn violin của mình bị trộm, thì thả nó vào hộp đàn viola là được
Dong: …
Today Nghi Happy: Ha ha ha ha ha… Ha hu hu hu hu đây chính là chó chê người ghét trong truyền thuyết TAT
Dong: Đàn là của bạn?
Today Nghi Happy: Ừa á, từ khi học trung học tui đã là vị khách chơi viola dự bị quen thuộc TAT
Dong: Chi bằng đặt một cái tên cho đàn viola, cùng với chiếc đàn violin điện kia.
Today Nghi Happy: Ý hay! Chờ tui nghĩ kỹ, sẽ tìm bạn để cùng nhau thiết kế nhé!
Dong: Ừ.
Một lát sau, rốt cuộc Cố Nghi Lạc không nhịn được, chia sẻ tin tốt.
Today Nghi Happy: Với lại còn một chuyện nữa… Tui yêu đương rồi [/ tung hoa ]
Dong: Chúc mừng.
Dong: Là đối tượng hẹn hò?
Today Nghi Happy: Đúng vậy!
Dong: Không phải nói anh ta cách bạn thế hệ sao?
Today Nghi Happy: Ha ha ha bạn vẫn nhớ cái này hả… Bây giờ khoảng cách thế hệ đã bị tui tiêu diệt rồi, chỉ còn khoảng cách tiếng lệch múi giờ thôi
Dong: Đất khách quê người thật cực khổ.
Today Nghi Happy: Vẫn ổn, lúc nhàm chán thì còn A Đông chơi với tui mà, tui sẽ không vì yêu đương mà bỏ mặc bạn đâu!
Today Nghi Happy: [ Link: Linh の khoái lạc viên (. update p) ]
Today Nghi Happy: Tới đây tới đây tới đây, cùng nhau lím mãnh nam mới ra lò nào! [/awsl]
Lương Đống nơi xa còn đang vui sướng vì sự thẳng thắn vừa nãy của Cố Nghi Lạc, ấn mở link, trầm mặc.
Anh chưa từng thấy hai chữ “mãnh nam” chướng mắt như thế, nghiêm mặt gõ chữ: Có gì đẹp à?
Lúc sắp gửi lại cảm thấy giọng điệu không giống dân mạng phổ thông cho lắm, xóa bỏ.
Đổi cái khác: Bạn thích dạng này?
Ý đồ dò xét quá rõ ràng, lại xóa đi,
Cuối cùng nhập: Bạn trai của bạn không ngại à?
Cân nhắc vài lần thấy không có vấn đề gì, nhấn gửi đi.
Cố Nghi Lạc vẫn đang treo nick trên diễn đàn xem topic, trả lời sau giây lát: Không ngại đâu, anh ấy không nhỏ nhen như vậy [ /ha ha ]
Lương Đống muốn nói lại thôi, tâm tình phức tạp, nhìn Cố Nghi Lạc spam một loạt [ /liếm màn hình] trong khu bình luận, thậm chí đỉnh đầu anh đã mơ hồ bốc lên ánh sáng xanh lè.
Cố Nghi Lạc nào biết mình đang đứng trước mối họa gì, vừa ngắm mãnh nam vừa lôi kéo A Đông bình luận cùng, từ gương mặt đến thân hình, từ độ rộng của vai đến gu thời trang, từ eo hông đến năng lực X, từ cơ bắp đùi đến tính ổn định của thân dưới, ngay cả cổ như nào cũng bình luận đôi điều.
Today Nghi Happy: A Đông bạn nhìn kìa, người mẫu nam thứ tư mới được cập nhật, có phải phần cổ cực kỳ to không?
Dong: Tạm được.
Today Nghi Happy: Mẹ tui nói, đàn ông có cổ to thường rất khỏe, không biết có phải thật không
Dong: Không hẳn.
Today Nghi Happy: Ai da bạn đừng giả bộ nghiêm túc trước mặt tui nữa, đều là , bạn nghĩ gì chẳng lẽ tui lại không đoán ra sao? [ / mị nhãn ]
Mặt ngoài Dong: …
Nội tâm Dong: Đúng là em không đoán được thật.
Cố – háo sắc – Nghi Lạc khoác lớp vỏ clone tự cho là không ai biết tung hoành trên mạng, đến tối tâm sự với bạn trai, lại biến trở về thành một chàng trai đoan trang bảo thủ con nhà lành.
Hôm nay tập luyện xong muộn, lúc giải tán xe bus đã hết chuyến.
Bành Châu và Tưởng Du trọ trong trường, bá vai bá cổ về ký túc xá. Cố Nghi Lạc nhường chiếc taxi tới trước cho Lư Tiêu Địch, bản thân mình thì run rẩy đợi tầm phút ở cổng trường mới chờ được cái xe tiếp theo, lúc lên xe móc điện thoại đang rung trong túi ra, không hề nghĩ ngợi bấm nút màu xanh lá để nghe.
Sau đó tìm tai nghe khắp nơi, vất vả mãi mới moi được từ trong túi quần ra, đeo lên, trong thấy hình ảnh đang rung lắc trên màn hình điện thoại, trong lòng Cố Nghi Lạc lộp bộp một tiếng, lấy tốc độ sét đánh không kịp bưng tai ấn cúp máy.
Trái tim đập bình bịch bình bịch vì kích động, một lát sau bình tĩnh lại, Cố Nghi Lạc mới dám cầm điện thoại lên lần nữa, ấn gọi thoại: “Sao… lại gọi video thế?”
Liang bắt máy rất nhanh: “Ấn nhầm, xin lỗi.”
Cố Nghi Lạc vỗ ngực một cái, nghĩ bụng may mà trong xe tối thui không nhìn thấy gì cả.
“Không sao không sao, cũng may em cúp máy nhanh.” Cậu nói, không quên đút một viên thuốc an thần cho người ở đầu dây bên kia, “Yên tâm, ngay cả anh có mấy cái mũi mấy con mắt em cũng không thấy rõ.”
Hình như Liang cũng bị sự cố này làm hôn mê rồi, trầm mặc một hồi, mới hỏi: “Kết thúc tập luyện?”
“Đúng vậy, em đang trên xe về nhà.” Cố Nghi Lạc nói, “Nếu không phải hai tên dở hơi Bành Châu và Tưởng Du nhất quyết đòi thi xem ai chạy nhanh hơn, còn lôi em ra làm trọng tài, thì chắc vẫn có xe bus về.”
“Tưởng Du?”
“À, em quên giới thiệu, Tưởng Du chính là người chơi violin chính trong nhóm tứ tấu đàn dây tụi em. Dạo này cậu ta đang theo đuổi Bành Châu… là người bạn thân mà hồi trước em có kể cho anh ấy, nên khá là thân thiết với tụi em.”
“Ừ.”
Giác quan thứ bảy bảy bốn chín nói cho Cố Nghi Lạc biết, cảm xúc hôm nay của Liang hơi tệ.
Cậu không rõ nguyên nhân, lại ngại hỏi trực tiếp, bèn phát huy sở trường khuấy động bầu không khí: “Hai người đó bị ngốc hay sao á, giữa mùa đông, cởi áo khoác ra so xem cơ bụng ai nhiều hơn, anh đoán xem? Hai tên đó nín thở gồng cả buổi, cộng lại gồng ra được múi.”
Liang lại “ừ” lại một tiếng, tiếp đó không đầu không đuôi hỏi một câu: “Muốn xem không?”
“Hả?” Cố Nghi Lạc không phản ứng kịp, “Cơ bụng á? Muốn chứ… Nói đến cái này, em lại nhớ đến, trên trang web kết bạn nào đó có một admin lấy nickname là ‘Có đó không? Nhìn thử cơ bụng nào?’ ha ha ha ha.”
“Xem cái gì?” Liang hỏi.
Cố Nghi Lạc tưởng anh không nghe rõ, lặp lại lần nữa: “Có đó không? Nhìn thử cơ bụng nào?”
Vừa nói xong chưa lâu, điện thoại rung lên, bên kia gửi tới một tấm ảnh.
Nhìn hình nhỏ, Cố Nghi Lạc:?
Ấn mở hình lớn, Cố Nghi Lạc:!!!!!!!!!!
Liang gửi tới một tấm ảnh tự chụp.
Chính xác hơn là một tấm ảnh soi gương tự chụp không lộ mặt. Áo sơ mi trắng được vén lên ngực, lộ ra phần bụng nam tính phẳng lì rắn chắc, đường cong cơ bắp gọn ghẽ, từng múi rõ ràng, quần đen dài bảo thủ cũng không che lấp được hormone nam tính ùn ùn xuất hiện.
Cố Nghi Lạc hít một hơi, cúp máy với tốc độ nhanh hơn hẳn vừa nãy, úp ngược điện thoại lên chân, bão bình luận quét qua đầu với từng hàng từng hàng chữ Hán khiến người ta hoa mắt ——
Trời cao ơi đất dày hỡi, đây chính là một kích xuyên tim trong truyền thuyết?!
Tuy từng nhìn thấy rất nhiều ảnh tự chụp kiểu này trên diễn đàn, nhưng…
Động tác của Liang nhìn rất không chuyên nghiệp, có lẽ là lần đầu tiên chụp, nhưng…
Dáng người cũng má nhà anh đẹp ghê đi, sao nghe bảo sinh viên kỹ thuật là trạch nam gà luộc mà?
Chỗ giáp với lưng quần là tuyến nhân ngư đúng không đúng không??
Okê man, nóng bỏng quá, cường tráng quá…
Tiếc là không sờ được, chỉ có thể đợi đến lúc tìm chỗ vắng người nhìn kỹ lại một chút …
Thật là, trước mặt toàn dân, anh cứ gửi tới như thế, chẳng lẽ không sợ bị người qua đường…
Vân vân.
Cố Nghi Lạc túm lấy trọng điểm —— Nếu bị người khác nhìn thấy, chẳng phải cậu chịu thiệt thòi lớn rồi à?
Một câu “Đù má” không nhịn được, bật thốt ra. Cố Nghi Lạc cứ nghĩ vừa nãy suýt chút nữa gặp nguy hiểm là da đầu căng lên.
Cậu lật điện thoại lại, tay trái che chắn ảnh chụp trên màn hình kín bưng, tay phải mở chat voice: “Anh, anh gửi ảnh của anh thật đấy à?”
Hình như bên kia Liang không ngờ cậu sẽ hỏi như vậy, giọng nói trầm thấp đến mức hơi u ám: “Em còn muốn xem ai khác?”