“Trừ anh ra, em còn có thể xem ai khác đây?”
Còn muốn xem ai khác?
Đêm khuya, Cố Nghi Lạc nằm trên giường, tự hỏi vấn đề này.
Nói chính xác, trong chuyện ngắm cơ bụng này, cậu không có mục đích gì cả, lướt ngang qua thì nhìn một chút, ngắm xong thì tâng bốc thêm một tràng. Xuất phát từ tâm thái thưởng thức cái đẹp, ngoài miệng cậu lả lơi hết bài này đến bài khác, thực ra không hề giấu huyễn tưởng dư thừa gì trong lòng.
Với lại ở trên mạng internet, Cố Nghi Lạc cho rằng sự tôn trọng và cổ vũ là vô cùng quan trọng.
Người ta mang đồ tốt như vậy ra chia sẻ, không nói chút “Liếm liếm liếm”, “Mau tới ‘thảo’ tui”, lần sau không có ai đăng nữa thì phải làm sao? Đám chiếm % dân số diễn đàn sẽ mất đi khu vườn khoái lạc mất.
Nhưng tấm ảnh này không giống vậy.
Cố Nghi Lạc trở mình, nằm nghiêng hướng mặt vào vách tường, luồn tay xuống gối lấy điện thoại di động, mở album ảnh ra, nửa đêm đi trộm gà… À không, đi liếm màn hình.
Làm thanh niên thời đại mới thành thạo kỹ năng P ảnh, không tới năm phút, Cố Nghi Lạc đã tách xong phần đầu trong tấm ảnh giấy chứng nhận Liang gửi tới hôm trước, ghép vào nửa trên tấm ảnh hôm nay.
Ghép đến là tài tình, dáng người và gương mặt đều khớp, tuy rằng hơi lem nhem, nhưng vừa nhìn là hô hấp của Cố Nghi Lạc gào rú, nhịp tim gầm gừ. Nghĩ đây là bạn trai mình, cậu bọc chăn lăn vài vòng như trục quay máy giặt, vui đến nỗi chỉ muốn hét lên.
Lúc này chắc bạn trai đang học, Cố Nghi Lạc không tiện quấy rầy, mở khung chat ra tự tìm thú vui, ấn nghe tất cả đoạn chat voice từ trước đến nay, cố gắng ghép giọng nói và gương mặt vào cho khớp.
Lại nghe thêm một lần “Em còn muốn xem ai?”, Cố Nghi Lạc bị sự bá đạo hiếm thấy của Liang làm cho sung sướng đến nỗi tay chân cuộn tròn lại, nghe thêm lần nữa, mới chú ý đến chữ “Em” mở đầu câu.
Lúc trước khi xưng hô anh ấy chỉ dùng “ngài”, lần trước Cố Nghi Lạc chủ động yêu cầu đổi cách xưng hô, anh ấy còn lấy lý do “Quan hệ hiện tại không tiện vượt khuôn phép” để cự tuyệt.
Ý là quan hệ bây giờ tiện hơn rồi?
Nhưng sáng nay tin nhắn chào buổi sáng vẫn dùng “Ngài” để mở màn cơ mà.
Cố Nghi Lạc thấy không đúng lắm, lật lại lịch sử trò chuyện, load lại cuộc đối thoại hồi tối một lần.
Trước khi Liang hỏi cậu có muốn xem không, cậu vẫn đang bừng bừng khí thế kể chuyện Bành Châu và Tưởng Du đọ cơ bụng, nên cậu buột thốt ra câu “Muốn chứ.”
Xem hết ảnh chụp xong, cậu không hề suy nghĩ bèn hỏi ngay: “Anh gửi ảnh của anh thật đấy à?”
Bây giờ nghĩ lại, dù ai nghe câu này xong, đều sẽ nghĩ ý tứ của nó là: Tui tưởng đâu anh gửi ảnh của người khác.
Suy rộng ra một chút, thì chính là: Anh không đẹp bằng người khác.
…
Bảo sao Liang lại hỏi còn muốn xem ai khác, bằng giọng điệu không vui vẻ cho lắm.
Bảo sao đổi “Ngài” thành “Em”. Xem đi, làm đứa nhỏ tức đến mức nào rồi kìa.
Đêm khuya vươn tay không thấy năm ngón, một cánh tay vươn khỏi chăn, nâng lên, sau đó, một bàn tay đập vào đỉnh đầu.
“Xong rồi.” Cố Nghi Lạc sinh vô khả luyến, “Cái đầu này của mình mọc ra chỉ để cao hơn thôi ư?”
() Sinh vô khả luyến (生无可恋): Sống mà không thiết tha gì nữa, cuộc sống không còn ý nghĩa gì =]]]]
“Còn để làm tóc nữa.”
Ngày hôm sau, tiệm cắt tóc, Bành Châu vừa lật tạp chí thời trang lỗi thời trên bàn trà vừa nói.
“Đúng vậy.” Cố Nghi Lạc đang nằm gội đầu trên ghế, thở dài, “Tục ngữ nói thoát thai thoát cốt, mỗi lần làm tóc xong, là cảm thấy mình lần nữa được làm người.”
Mọi người đều biết, Cố Nghi Lạc thích chưng diện vô cùng, tóc thì ba ngày sửa một ít năm ngày cắt nhiều nhiều. Lần này thầy Tony đề nghị cậu cạo đầu đinh, cậu vẫn đang do dự, cuối cùng do Bành Châu và Tưởng Du (đi ké xem náo nhiệt) đồng thanh nói cạo xong giống tội phạm trong trại cải tạo, cậu mới chịu từ bỏ.
Bởi vì mái tóc hơi xoăn tự nhiên, nên mỗi lần tới tiệm cắt tóc Cố Nghi Lạc đều phải phí rất nhiều công sức mới duỗi thẳng được đoạn tóc mới mọc ra. Cố Nghi Lạc đội cái lồng hấp tròn ngủ gà ngủ gật, lúc tỉnh lại không thấy Bành Châu đâu, không biết lại đi chỗ nào chơi rồi.
Trái lại Tưởng Du không đi theo, mà đang ngồi trong khu làm nail ở cửa ra vào, chìa tay cho chị thợ nail bôi lớp sơn lót.
Cố Nghi Lạc tốt bụng nhắc nhở: “Cẩn thận trưởng đoàn của các cậu rút đao chặt tay cậu.”
“Đâu có để móng tay dài.” Tưởng Du không hề gì nói, “Sơn màu lên vừa không ảnh hưởng đến việc chơi đàn vừa có thể hấp dẫn ánh nhìn của người khác, một mũi tên trúng hai đích.”
Cậu ta chọn tới chọn lui trong mấy màu thợ nail đề cử, cuối cùng chọn màu hồng cánh sen, nhướn lông mày hỏi: “Chị chắc chắn đây là màu thẳng nam thích?”
Thợ nail đã chứng kiến không ít chuyện đời, đáp: “Chắc chắn sẽ thích, đáp ứng đủ thẩm mỹ của thẳng nam. Với cả da em trắng lạnh, sơn lên cũng không khó coi đâu.”
Tưởng Du thỏa mãn gật đầu cho phép.
Cố Nghi Lạc thấy thế, hỏi: “Xin hỏi Tưởng thủ tịch lại định bày mưu kế quỷ quái gì vậy?”
“Tiếp tục đẩy mạnh ba mươi sáu kế của tớ.” Tưởng Du xòe tay ra, quay đầu lại nhìn Cố Nghi Lạc, ánh mắt phong tình vạn chủng, “Lúc này là, mỹ nhân kế.”
Đối với chuyện nam sinh sơn móng tay này, trước giờ Cố Nghi Lạc luôn dùng biểu cảm để thể hiện sự ghét bỏ một cách vô cùng nhuần nhuyễn, sau đó cậu nhảy khỏi ghế làm tóc, đặt mông ngồi xuống bên cạnh Tưởng Du.
“Bôi hết cả tay luôn à.” Cậu thò đầu ra quan sát, “Cái này không phát sáng trong buổi đêm đấy chứ?”
Chị thợ nail đáp: “Nếu muốn loại huỳnh quang, thì chỗ tụi chị cũng có thể làm cho em.”
Cố Nghi Lạc khoát tay liên tục: “Không không không, em chỉ nhìn thôi.”
Cậu ngồi nghiên cứu máy hong khô sơn móng, Tưởng Du liếc cậu một cái: “Sao, đối tượng của cậu cũng là thẳng nam?”
Cố Nghi Lạc nghĩ nghĩ: “Tư duy khá là thẳng nam.”
“Thế chính là thẳng nam muốn nếm món mới mà thôi.” Tưởng Du không mặn không nhạt nói, “Cậu cẩn thận chút đi, biết đâu có ngày người ta đi kiếm con gái rồi kết hôn, cậu mất cả chì lẫn chài.”
“Anh ấy sẽ không như thế, hai bọn tớ là do người nhà giới thiệu, hiểu rõ đôi bên.” Cố Nghi Lạc phản bác, “Với cả tớ cũng không ham tiền của anh ấy.”
“Vậy cậu ham muốn gì ở anh ta?”
“Ham bụng của ảnh…” Nói được một nửa, Cố Nghi Lạc đổi giọng, “Ai nói nhất định phải có mưu đồ? Cậu đừng tưởng ai cũng giống như cậu, cố bẻ thẳng nam, không có ý tốt.”
“Tớ với Bành Châu bên nhau, chỉ tồn tại tình huống cậu ấy ham muốn tớ, không tồn tại tớ ham muốn cậu ấy.”
“Cậu lại phét rồi.” Cố Nghi Lạc liếc nhìn hộp đàn Tưởng Du đặt bên cạnh người, “Cậu dám nói cậu cận kề vị chủ tịch Lưu như thế, mà không ham hố gì người ta không?”
Tưởng Du kinh ngạc nhíu mày: “Có phải tớ chưa nói cho cậu biết, chủ tịch Lưu kia, là cậu ruột của tớ?”
Bởi vì quá kinh ngạc, nên lúc đi dạy thêm cho bạn nhỏ, đầy trong đầu Cố Nghi Lạc là các kiểu hào môn ngược luyến cường thủ hào đoạt, Tưởng Du chính là bá tổng, Bành Châu là đóa hoa trắng bị hào môn cướp đoạt.
Bảo sao nói thích giúp đỡ người nghèo, hiểu rồi hiểu rồi.
Có điều A Đông nói đúng, trong chuyện tình cảm, người ngoài không nên nhúng tay vào, Cố Nghi Lạc bèn thu hồi sức tưởng tượng, bắt đầu suy nghĩ đến chuyện của mình.
Liang yêu đương với mình, rốt cuộc là vì cái gì?
Anh ấy có dáng dấp đẹp trai, thành tích học tập tốt, cơ bụng rắn chắc vóc người còn cao ráo, chút khuyết điểm đầu gỗ đều bị ánh hào quang che lấp toàn bộ. Điều kiện như vậy, đừng nói là tìm đối tượng cùng giới, muốn tìm người ngoài hành tinh thì cũng chỉ sợ không phải việc khó gì.
Cố Nghi Lạc mở camera trong điện thoại, bật cam trước, để gương mặt mình xuất hiện trong màn hình.
Vẫn khá xứng đôi đấy chứ…
Thế nhưng khoan đã, tấm hình duy nhất của cậu mà Liang có là ảnh anh hai giả gái king kong barbie (), dưới tình huống đó mà còn dám yêu đương, phải chăng khẩu vị hơi nặng?
() King kong barbie: Mỹ nữ có thân hình vạm vỡ cơ bắp.
Cố Nghi Lạc mở wechat ra, xác nhận đã kéo Liang vào nhóm không nhìn thấy ảnh chụp trong vòng bạn bè, không khỏi lâm vào suy nghĩ mê man hơn.
Cuối cùng gian nan đưa ra kết luận —— Quá nửa là anh ấy thích kiểu này.
Một bên khác, hiếm khi mặt trời ló rạng ở thành phố L, trước khi ra ngoài Lương Đống vẫn bỏ ô vào ba lô.
Ra đến cửa, lúc để tay trên tay nắm cửa lại do dự một chút, anh lại quay vào nhà, lấy đôi tạ tay để ở góc bàn mang theo.
Ngày nghỉ Giáng Sinh đã bắt đầu, trung tâm thể thao kín mít người, phòng tập leo núi càng nhung nhúc một đám thiếu niên nhi đồng ầm ĩ nháo loạn. Lương Đống không thích ồn ào, leo xong một chặng, cởi trang bị ra, đeo ba lô sang khu bên cạnh hoạt động tự do.
Tìm một góc khá hẻo lánh, ngồi xuống, Lương Đống lấy tạ tay trong ba lô ra, áng chừng thử trên tay.
Điều này thu hút sự chú ý của một nhân viên công tác ở giữa sân.
Anh trai người da đen chạy chậm tới: “Hey, sao Mr lại dùng loại tạ tay nhẹ như vậy?”
Lương Đống dùng tiếng Anh trả lời: “Cần một đôi tạ tay, nên mua nó.”
Anh trai người da đen quan sát anh từ trên xuống dưới, nói: “Với thân hình của Mr, dùng cái này chỉ sợ là khó có hiệu quả.”
Lương Đống cúi đầu nhìn cái tạ trong tay mình, không biết đang suy nghĩ gì.
“Thật ra dựa theo tiêu chuẩn thẩm mỹ của Châu Á, thân hình của Mr đã cực kỳ hoàn hảo, đường cong cũng rất đáng khen ngợi, không cần thiết phải theo đuổi cơ thể có tỉ lệ mỡ cực ít hoặc cơ bắp cuồn cuộn như trong phim điệp viên, điều đó quá khó khăn. Để duy trì, không chỉ phải nâng tạ mỗi ngày, mà còn phải nuốt cả xe tải protein.”
Có vẻ anh trai da đen rất rành việc tập thể hình, thao thao bất tuyệt nói một đống kinh nghiệm.
Lương Đống nhét đồ vào ba lô, đợi anh ta nói cũng kha khá rồi, mới nhàn nhạt mở miệng: “Nhưng em ấy thích.”
Hai con người cách nhau gần một vạn cây số, lặng lẽ suy đoán sở thích của đối phương. Trong đêm đông thành phố S, trong mưa rào thành phố L, gọi cho nhau một cuộc điện thoại.
Vì đã khiến người ấy tức giận, Cố Nghi Lạc chột dạ, kéo theo giọng nói cũng mềm yếu theo: “Hôm qua, ờm thì cái ảnh hôm qua ấy… Em không có ý đó.”
“Ừ.” Lương Đống nói, “Anh biết.”
Thật ra anh cũng đang giận bản thân mình. Nhất là khi Cố Nghi Lạc đánh giá bạn trai trước mặt dân mạng là “Anh ấy không nhỏ nhen như vậy”, anh không khỏi cảm thấy hổ thẹn vì lòng dạ hẹp hòi của chính mình.
Kể cả việc Cố Nghi Lạc cúp cuộc gọi video, anh cũng cảm thấy phiền muộn một cách rất vô lý.
Bởi vì Lương Đống biết Cố Nghi Lạc không thích anh, ít nhất là trong giai đoạn này không thích. Chỉ là hôm đó bị anh ép buộc, vội vàng buột miệng, hôm sau không buông mặt mũi phủ nhận được, đành nhận lời.
Thậm chí anh không ngờ có thể tiến vào giai đoạn yêu đương nhanh như vậy.
Cố Nghi Lạc nhìn thì dũng cảm hoạt bát, thực ra cậu nhát gan hơn bất kỳ ai. Ranh giới an toàn của cậu được vạch từng đường rõ ràng, mỗi đường đều đòi hỏi Lương Đống phải nỗ lực không ngừng thì mới có thể đánh chiếm được một góc nho nhỏ.
Lúc trước cho rằng làm bạn an toàn hơn yêu nhau, bây giờ cảm thấy gọi thoại an toàn hơn gọi video, tiếp sau đó thì gọi video an toàn hơn gặp mặt… Đường còn dài đời còn lắm gian truân, nên chuẩn bị tâm lý thật tốt ngay từ bây giờ.
Lương Đống áy náy vì sự mình lỗ mãng bốc đồng của mình: “Hôm qua, anh cũng không cố ý nói như vậy.”
Hình như Cố Nghi Lạc khá sửng sốt, nửa ngày sau mới nói: “A… Anh cũng hối hận hả?”
Ngay sau đó lại nói: “Nhưng ảnh chụp em cũng nhìn rồi, kể cả xóa đi, thì nhắm mắt lại cũng có thể nhớ tới, làm sao bây giờ? Vẫn là anh chịu thiệt đó.”
Lúc này đến lượt Lương Đống sửng sốt.
Anh không ngờ Cố Nghi Lạc sẽ mở lối đi riêng, nhẹ nhàng hóa giải nỗi lúng túng không được tính là mâu thuẫn này.
Dây cung căng thẳng trong đầu lỏng ra, Lương Đống thuận theo Cố Nghi Lạc, nói: “Vậy em cũng chụp cho anh xem đi.”
“Không không không, không được đâu.” Cố Nghi Lạc từ chối, “Cơ bụng của em cửu cửu quy nhất, không đẹp chút nào.”
Đến khi hiểu rõ ý nghĩa của cửu cửu quy nhất (), Lương Đống không nhịn được bật cười.
() Cửu cửu quy nhất (九九归一): Một thành ngữ Trung Quốc, biểu đạt mọi sự cuối cùng cũng quy về một mối, dùng trong liệt kê thì để chỉ cái cuối cùng, sau rốt. Trong Phật giáo có câu “Cửu cửu quy nhất, chung thành chính quả” (九九归一、终成正果), chữ chung (终) chỉ sự chấm dứt, kết thúc, cái chết…
Đầu dây bên kia Cố Nghi Lạc thở phào một hơi: “Phù —— Cuối cùng cũng cười rồi.”
Hỏi cậu đang lo lắng điều gì, cậu đáp: “Em còn tưởng anh ghen nữa cơ, hóa ra chỉ là hiểu lầm.”
Lương Đống ghen thật: …
“Em còn làm cái video để trêu cho anh vui, kết quả là kỹ thuật quá phèn trông xấu khiếp, may không cần dùng đến.”
Cậu đã nói thế, tất nhiên Lương Đống sẽ tò mò: “Video đó, anh muốn…”
Cố Nghi Lạc vô tình đánh gãy: “Đừng muốn nữa anh, em đã xóa bỏ và làm trống thùng rác rồi.
Ba phút sau, Lương Đống tìm thấy một đoạn video chỉ bạn bè xem được mà vị nào đó tên là “Today Nghi Happy” đăng lên diễn đàn.
Không dài lắm, chỉ tầm giây, ấn mở là đi thẳng vào vấn đề. Một loạt gà chíp vàng mặc váy diêm dúa xoay người múa máy, mỗi lần mông gà vểnh lên là có thể nhìn thấy dòng chữ viết ở trên, lần lượt là —— Em như thế này anh có yêu hông?
Lại xoay người qua, chữ trên bụng ghép thành một câu khác —— Cơ bụng của anh là đẹp nhất!
Cuối cùng trên màn hình ịn một đôi môi to bự đỏ tươi dày cộp.
Lương Đống không nói một lời xem đủ lần, sau đó lưu về máy.
Khuya hơn một chút, Cố Nghi Lạc vốn đã chúc ngủ ngon thình lình gửi tới một đoạn chat voice.
“Cái đó… Quan hệ của hai ta đã như vậy, sau này anh đừng đang thì ‘Ngài’ bất chợt đổi thành ‘Em’ nữa, em còn tưởng xảy ra chuyện lớn gì.”
Lương Đống gõ chữ “Được”, đang nghĩ ngợi có nên giải thích gần đây thỉnh thoảng chữ “Ngài” xuất hiện là vì anh quen gõ chữ, chứ không phải là vì dọa cậu, thì bên kia lại gửi tới một đoạn voice dài giây.
“Với cả, tuy không phải anh cố ý hỏi như vậy, nhưng em vẫn muốn nói…”
Có lẽ Cố Nghi Lạc cuộn tròn trong chăn, có lẽ đang rất buồn ngủ, giọng nói vốn trong trẻo trở nên hơi nghèn nghẹn, như đang dán sát vào tai mà nói.
Âm cuối vừa êm dịu vừa kéo dài, phù hợp với cách thể hiện thường xuất hiện giữa những người yêu nhau để tăng tiến tình cảm.
Cậu nói: “Trừ anh ra, em còn có thể xem ai khác đây?”
Hết chương .
Tác giả có lời muốn nói:
Trọng điểm của video là cái váy, thế mà Tiểu Lương không get được.
Đúng rồi, sẽ không thay đổi thành tên cơ bắp đâu! Cơ bắp nào dễ luyện như vậy! Tiểu Lương rất là bận!