Diệu Linh trông thấy Tư Viễn đứng ở cổng cứ như nhìn thấy quái nhân phương nào. Anh ta đang làm gì ở đây ?
Linh từ từ đi ra cổng đưa ánh mắt khó hiểu nhìn Viễn
“Hội trưởng Mã, sáng sớm sao anh lại đứng trước cửa nhà tôi?”
“Tôi bảo em gọi tôi là gì?” (Tác giả:Em rồi kìa bà con ơi!)
“Ơ! Viễn ca” Linh cúi mặt xuống lí nhí nói.
Viễn mỉm cười rất chi là hài lòng nhìn cô, nụ cười đó vô tình lọt vào mắt cô khiến cô hơi ngẩn ra một lát.
“Tôi tiện đường nên qua đợi em cùng đi!”
Linh thầm than trong lòng: trời hôm nay chắc chắn có vấn đề về thời tiết nên mang ô theo đề phòng thì hơn...
Cả hai không nói gì nhiều, cùng nhau bước bộ đi đến trường.
Vừa vào tới lớp, Linh nhận ngay thấy ánh mắt quái dị của Tiểu Ước“Diệu Linh, cậu và nam thần có quan hệ gì vậy?”
“Chẳng có quan hệ, chẳng qua là quan hệ chủ tớ trong vòng tháng thôi!” Linh ngây thơ trả lời.
“ Mà cậu bị người ta bỏ bùa hay sao mà suốt ngày cứ nam thần với chả nam thần.”Linh Nhi nhăn mặt rất ưa là đáng yêu nói.
Ly Ước thấy vậy lại trêu.
“Tớ gọi anh ấy là nam thần thì sao? Ghen à?” nói rồi Tiểu Ước huých vai cô một cái.
Sau khi nghe Tiểu Ước nhà ta nói vậy thì mặt đã đỏ lên, liền chối bay chối biến.
“Ghen cái gì? Điên à…”
“Linh, khai mau đi, hai người thích nhau phải không?”.
Vừa dứt lời Tiểu Ước lập tức nhận ngay chiếc giầy vào bụng.
“Ai thích ai? Cậu đừng có mà nói bậy. Chỉ là tiền bối hậu bối thôi.” Linh nhìn Ước bằng con mắt của sát thủ nói rồi phủi phủi giầy.
“Không có gì thì sao tối nào cũng nhắn tin cho nhau . Lại còn nhắn đi nhắn lại nữa chứ.” Tiểu ước xoa cái bụng xấu số của mình rồi nói.
“Trần Ly Ước cậu dám xem trộm tin nhắn của tớ.”
“Không phải là do Hoàng tiền bối nói cho tớ biết, mình nói thật đấy.” Ly Ước nhỏ bé sợ hãi nhìn cô bạn thân đề cao cảnh giác. Con thỏ nhỏ hiền đi đâu rồi mà giờ lại trở thành con quỷ thế này.
Cuộc trò chuyện của đứa phải dừng lại khi tiếng chuông vào lớp rung lên.(hai cái mồm to như cái loa phát thanh này cãi nhau to thế thì mọi người trong lớp nghe hết rồi còn đâu).
Tại CLB bóng rổ nam
“Mọi người chưa tập sao?” Viễn đưa ánh mắt của mình về phía cô ngồi trên chỗ ghế ngồi ở trên khán đài.
“Đợi cậu đấy.” một người lên tiếng.
Mã Tư Viễn.chơi rất giỏi, anh di chuyển nhẹ nhàng nhưng rất nhanh. Còn phải nói, kĩ thuật ném rổ ba điểm thì khỏi bàn, hầu như những quả anh ném đa số đều vào rổ.
Diệu Linh sau một hồi quan sát liền trầm trồ khen ngợi. Mã Tư Viễn….anh ta còn gì không giỏi không?
Diệu Linh sau khi xem mọi người trong CLB tập xong liền rời khỏi sân bóng, ra đến cổng trường cô mới phát hiện mình bỏ quên điện thoại ở băng ghế liền quay lại.
Cô thấy Viễn đang đứng nói chuyện với tiền bối Khải. Hai người họ đứng thật sát nhau nha, môi của tiền bối Khải lại còn chảy máu kìa. Hai người họ vừa…..
Thấy cô quay lại, cả hai người họ quay qua nhìn cô. Linh Nhi cười cười, mặt cô đỏ lên vừa đi vừa thanh minh.
“Em chỉ quay lại để lấy điện thoại thôi. Không có ý gì đâu, hai người cứ tiếp tục, không cần để ý đến em” nói rồi cô vội vàng cắm đầu cắm cổ chạy mất.
Với một đứa có chút hủ nữ như nó thì trong tình huống này không đỏ mặt mới là lạ.
Linh về đến nhà mà mặt vẫn chưa hết đỏ. Hai người họ đường đường ở chỗ công cộng mà hôn nhau đến chảy cả máu không ngờ người họ lại là gayyyy…
Mà chẳng phải Hoàng tiền bối( Khải ) thích Ly Ước sao? Câu hỏi đó vẫn cứ luẩn quẩn trong đầu cô.Tối đến Diệu Linh lượn lờ trên Facebook, chợt cửa sổ chat hiện ra.
Là Tư Viễn.
“Làm gì đó ?” Câu đầu tiên bắt đầu cuộc nói chuyện giữa hai người hàng ngày.
“Tôi đang xem MV thôi?”
“MV?” Vương Tuấn Khải rất nhanh trả lời lại.
“MV ca nhạc mới ra của BIGBANG đó, hay quá mà [mặt cười]”
Tư Viễn vẻ mặt xa xầm . Lần nào cũng thế, Linh phải nói ít nhất hai ba câu về cái nhóm BIG..gì gì đó. Anh cũng đâu thua kém gì mấy người kia đâu!
“Mà sao hôm nay cô lại vội vàng chạy đi? Tôi đâu có giết cô đâu mà cô chạy như chạy nạn vậy?”
Linh thấy anh nói đến chuyện này như vớ được vàng, hớn hở ngồi gõ bàn phím.( Hủ mà nị)
“Viễn ca, hai người hôn nhau kiểu gì mà lại để Hoàng tiền bối chảy máu được vậy?”
Tư Viễn đọc những dòng tin nhắn kia xong đã chính thức bùng nổ, chỉ thiếu chút chạy thẳng tới nhà của cô bóp chết cô thôi. Nha đầu kia dám hiểu lầm anh với Khải. Cái tên đó có cho tiền tỷ anh đây cũng không cần.
“Tôi với cậu ấy không như cô nghĩ đâu” mặt đen hơn đít nồi nhưng anh vẫn cố giữ bình tĩnh trả lời tin nhắn của cô
“Có thật không đó. Tôi thấy không đáng tin chút nào.”
“Tôi bảo không phải là không phải, cô đừng nhiều chuyện” anh giận dữ chỉ biết trút giận vào cái bàn phím máy tính.
Linh bị nói là nhiều chuyện liền “cảm thấy tức giận”.
“Anh không cần phải chối, có ai trách gì anh đâu”
“Đừng thử lòng kiên nhẫn của tôi” Viễn ở trước màn hình máy tính tay gõ bùm bụp vào bàn phím để chút giận (Tác giả:Trời,cẩn thận hỏng bàn phím!)
Linh nhà ta cũng không phải vừa, gõ cái bàn phím cảm tưởng sắp tan nát đến nơi.
“Tôi cứ nói, anh làm gì được tôi!”
Khoảng phút sau anh trả lời tin nhắn của cô. “Còn nói nữa tôi hôn chết em”
Sau khi đọc xong tin nhắn cô liền tắt máy tính lên giường đắp chăn đi ngủ thẳng một mạch.