Em Là Bảo Bối Của Tôi

chương 7

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Sáng sớm Viễn lại đợi Linh trước cổng nhà cô để cùng cô đi học. Nhưng hôm nay đúng là nhọ cho anh rồi, Diệu Linh vì cái tin nhắn chết tiệt tối qua anh gửi cho cô mà sáng nay đã đi học từ sớm rồi, báo hại anh xém muộn học.

Trong lớp Linh cứ ngơ ngẩn nhìn ra cửa sổ. Ly Ước ngồi cạnh thấy vậy liền huých vai cô nói nhỏ:

"Mày sao thế?" Ly Ước nói đủ cho người nghe (bởi đây là trong giờ học nên phải nói nhỏ thôi )

"Hả? À không có gì, không có gì." Linh vội vàng xua tay phủ nhận.

Bỗng nhớ ra chuyện gì đó cô liền thay đổi sắc mặt.

" Tao kể mày nghe tin động trời nhé."

" Ừm, kể đi" Ly Ước thờ ơ nói.

"Chiều qua sau khi xem ...bla bla bla... tao quay lại lấy túi xách thì thấy người họ hôn nhau, mày xem đó có coi là chuyện động trời không?"

Linh kể xong quay qua Ly Ước hỏi thì thấy con bạn mình mặt đỏ tới mang tai thì cau mày hỏi.

" Sao vậy?"

" Thật ra Khải tiền bối là do tao cắn" Ly Ước lí nhí trả lời.

Linh hóa đá vài giây rồi đứng phắt dậy hét lên" Khải tiền bối là do mày cắn?"

" Rắc!!!" Lão Minh đang nhìn chúng nó bằng ánh mắt "sát thủ nhìn con mồi", trên tay còn cầm viên phấn đã bị bóp vụn ( chà thầy già rồi mà sức còn giai quá )

" Trần Ly Ước, Trương Diệu Linh ra ngoài xách nước chạy vòng sân cho tôi" Thầy Minh tức giận hét lên, vài hạt bụi rơi từ trần nhà xuống khiến đám học sinh trong lớp cũng phải hãi hùng.

~~~~~~~~~~

Sau khi chạy được - vòng thì Diệu Linh lại bắt đầu tra hỏi" Ly Ước! cậu nói mau, tại sao lại cắn Khải ca ca bị thương hả"

" Mình không nói! Cậu tự đi mà hỏi anh ấy." Ly Ước mặt đỏ như trái cà chua nói rồi chạy nhanh hơn.

" Cậu mà còn không nói, mình đem chuyện này kể cho các Fan của Khải ca nghe! " Linh hùng hổ cao giọng đe dọa.

Ly Ước ngay lập tức dừng lại kéo cô ngồi bệt xuống đất hốt hoảng nói.

"Mình khai là được chứ gì."

"Vậy thì nói mau đi" Linh dục ( ép người quá đáng)

"Thì tại anh ấy hôn mình bất ngờ quá nên mình sợ rồi cắn phải anh ấy thôi mà." giọng Ly Ước càng nói càng nhỏ.

" Sau đó thì sao?" Diệu Linh hỏi

" Sau đó... sau đó mình bỏ chạy"

"Cậu cắn người ta xong liền bỏ chạy sao? Sao không hỏi người ta xem có đau hay không, cậu đúng là đại ngốc mà" Linh nghe Tiểu Ước nói xong liền nhào tới túm cổ cô mà ra sức lắc.(nhìn muốn gãy cổ quá).

"Ặc...ặc...Linh! Linh! Bỏ tớ ra, tắc thở rồi."

Diệu Linh bây giờ mới dừng lại bồi thêm một câu"Trần Ly Ước! Cô bỏ đại tỷ ta đây trong thời kì tu luyện( trong thời gian Linh ôn thi học sinh giỏi) cô đơn lẻ loi mình mà đi có bạn trai sao. Đã thế còn là Khải ca ca nữ chứ. Chặc chặc. Cô quá tham rồi đó."

Ly Ước huých vào vai cô một cái rõ đau rồi cầm xô nước chạy tiếp.Diệu Linh thấy vậy cũng xách xô nước chạy theo Ly Ước và tiếp tục trêu nó.Dáng vẻ cười đùa của người đã được thu hết vào tầm mắt của người nào đó.

"Tư Viễn, cậu lo mà dạy dỗ lại tiểu bảo bối của cậu đi,dám bắt nạt tiểu Ước của tôi đúng là không muốn sống mà"

Tin nhắn vừa gửi đi Tuấn Khải nhếch môi cười rồi đi xuống sân trường.

Ly ước chạy thêm vòng nữa thì liền đứng yên một chỗ thở không ra hơi.Bỗng xô nước nặng nề ở tay cô biến mất,mà thay vào đó Khải đang cầm xô nước ấy đặt xuống đất.

"Đi theo anh" chưa để cô phản ứng gì Khải đã kéo vọt cô đi để lại Diệu linh vẫn ngơ ngác không biết gì.đến khi hai người họ đã đi khuất thì cô mới bừng tỉnh.

"Hai người không có trái tim hay sao,để lại ta 'liễu yếu đào tơ'chạy nốt mấy vóng đúng là đồ ác ma".Diệu linh chạy nốt mấy vòng sân trong sự uất ức nặng nề.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio