Nhà kho luôn tối om, Lam Linn không biết rốt cuộc ngoài kia là ngày hay đêm, chiếc bụng thì cứ cồn cào không ngớt cô đói đến nỗi bụng dính vào lưng luôn.
“Kéttt” một tiếng cửa sắt nhà kho mở ra, Lam Linh nheo mắt phía cánh cửa một người đàn ông có dáng người rắn rỏi cùng hai đứa nhỏ một trai một gái.
Lam Linh mừng rỡ đứng bật dậy “Chú, là chú”, chú Lam Luân tới rồi nhất định cô sẽ được cứu.
Người đàn ông khẩn trương cầm đèn tiến sâu vào bên trong bước về phía Lam Linh, hai đứa nhỏ bê theo thứ gì đó cũng cẩn thận chạy theo.
- Chú, cuối cùng chú cũng tới rồi.
Linh Linh đã chờ chú rất lâu
Lam Linh khóc nức nở, vài chữ cuối cùng như lạc hẳn đi lao vào lòng chú của mình, Lam Luân đứa cháu gái trong lòng thương xót xoa lưng cô
- Chú nghe giúp việc trong nhà báo tin lập tức trở về, vậy mà không kịp vẫn để con chịu khổ rồi.
Mau ăn đi rồi nói chú nghe rốt cuộc xảy ra chuyện gì?
Hai đức nhỏ thấy vậy bê khay thức ăn đặt trước mặt Lam Linh một đức thì dúi chai nước vào tay cô
- Chị mau ăn đi là em đích thân mang đồ từ nhà qua đây.
Hơn nữa còn có cá sốt là món chị thích.
Chị mau ăn đi, chắc đói lắm rồi
Lam Linh mỉm cười với hai đứa nhỏ, vội vàng cầm thìa ăn như sẽ có người giành mất, cuối cùng cũng có thể ăn rồi may mắn thật haizz ở nhà này cũng chỉ có gia đình của chú là thật sự thương cô những người khác đều hận không thể giết chết cô, nếu không muốn giết thì chính là như chị cả Lam Anh muốn lấy cô ra chà đạp khinh bỉ mua vui...
Sau khi cái bụng được lấp một nửa, Lam Linh không còn vội vàng ngấu nghiến ăn nữa lúc này cô nhìn hai đứa nhỏ một trai rrmột gái.
Càng nhìn chúng lớn càng thấy khác nhau kì lạ rõ ràng là song sinh dáng người cũng giống chiều cao đều bằng nhau, tuy tính cách không giống nhưng đều có chung vài điểm ngoan ngoãn, hiểu chuyện, nhanh nhẹn và đặc biệt rất thương cô chị họ đáng thương này
-Tiểu Khả, Tiểu Nhiên hai đứa tại sao cũng bám chú tới đây? Không cần lo ở nhà làm bài tập sao?
Tuy trách mắng như vậy nhưng Lam Linh rất vui vì chúng đến bất cứ lúc nào khi cô cần hai đứa và chú thím đều giống như tiên bụt mà xuất hiện.
Em gái Tiểu Nhiên thấy mình bị Lam Linh gọi như vậy liền tỏ thái độ không bằng lòng chu mỏ lên phản đối
- Chị, An Nhiên nói rất nhiều lần rồi.
Em và anh Lại Khả đều đã tuổi còn thể gọi là tiểu tiểu gì đó nữa!
Lam Linh thấy cô em họ thật đáng yêu liền bật cười, vươn tay xoa đầu hai đứa
- Chị quên mất là Lục Lại Khả và Lục An Nhiên
Lam Luân lúc này thấy cháu gái không còn gấp gáp ăn uống nữa khẳng định cô không còn đói lả liền lên tiếng, giọng của một sĩ quan quân đội tuy khàn khàn nhưng Lam Linh cảm thấy vô cùng ấm áp
- Linh Linh nói chú nghe có chuyện gì? Những bài báo trên mạng là thế nào?
Lam Linh uống một ngụm nước chậm rãi giải thích, cô biết ý tứ trong câu hỏi của chú chính là hỏi tường tận mọi chuyện chứ không hề mang ý nghi ngờ.
Ngược lại Lục Lam Luân lại càng không nghi ngờ đứa cháu gái bé nhỏ này, người chú này hiểu nó hơn ai hết, ngay từ khi mẹ con bé mất Lam Linh đều do một tay chú thím mà khôn lớn, cô chính là một đứa trẻ ngoan ngoãn hiểu chuyện
-Cái đó là con đi làm thêm.
Nhưng thật sự con thấy không đúng trước khi tới đó con đã thay đồng phục trường mang khẩu trang đội mũ kỹ lưỡng, mặc dù có bị chụp được họ cũng đâu biết con là Lục Lam Linh?
Chính xác, đây cũng chính là suy nghĩ của Lam Luân khi thấy những tấm hình và bài báo trên mạng kia.
Lam Luân một mực chắc chắn chuyện này chính là một tay đức cháu cưng Lam Anh của gia đình sắp xếp.
Giận dữ trong lòng chuyển thành thương xót nhìn đứa cháu nhỏ xanh xao ngồi trên nền đất ẩm, ông đỡ Lam Linh đứng dậy đưa cô ra ngoài.
Lam Linh vừa bước ra ngoài đã bị ánh sáng chói loá làm cho nhắm tịt mắt, căn nhà kho tối om chả có một tia sáng vừa bước ra ánh mặt trời ban trưa chói lọi truyền thẳng vào mắt cô thật chưa thể thích nghi.
Làm quen một chút Lam Linh liền mở mắt, trong biệt thự hôm nay thật rất bận rộn người hầu kẻ hạ đang tất bật với công việc của mình tỉa tót cây hoa, treo đèn quét dọn.
Lam Linh quay sang nhìn chú như muốnn hỏi, nhìn ánh mắt và vẻ mặt ngơ ngác của chị họ Lại Khả và An Nhiên lần lượt cất lời
- Hôm nay là /
- Sinh nhật tiểu thư Lục Lam Anh
“A” lên một tiếng Lam Linh gật gật đầu, đúng rồi đúng rồi hôm nay là sinh nhật đại tiểu thư nhà họ Lục haizz đến ngày chui từ trong bụng ra người ta cũng khéo léo chọn tiết trời đầu thu dịu dàng có nắng có gió thanh cao như vậy, cớ sao lại không được mọi người hết lòng yêu thương.
Còn Lam Linh cô đây thì sao đến sinh cũng chọn ngày đông lạnh giá tuyết phủ trắng xoá năm cùng thánh hết mà chui đầu ra aiyaa xem ra bản thân cô ngay từ trong bụng đã bị sao đại hạn chiếu phải.
Kệ đi, kệ đi đi tắm rửa thay đồng phục trước buổi chiều còn phải lên trường làm luận án, nghĩ tới đây Lam Linh càng cảm kích chú và hai đức em họ này cô quay sang véo má hai đứa nhỏ
- Hai đức tìm trò để chơi bằng không ra sân sau đợi chị, chị Linh Linh sửa soạn thay đồ xong liềm tìm hai đứa chơi nhé!
Vừa nghe đồng thanh “được” một tiếng liền chỉ nhìn thấy bóng lưng của chúng, Lam Linh mỉm cười đi về phía phòng nhỏ sau trái biệt tự lớn của mình, căn phòng của cô chính là cùng dãy với người giúp việc trong nhà vì thế tình cảm của nhà họ Lục đối với cô so với những người giúp việc kia càng không thể bằng.
-Này! Con kia ai cho mày ra ngoài?
Nhìn theo hướng mà giọng nói truyền đến, một cô gái với mái tóc dài tới ngực màu xanh ánh kim vô cùng thời trang “ồ, là chị Lam Anh”.
Lam Linh lạnh nhạy trả lời một tiếng “Chú” rồi bỏ đi.
Lam Anh nghe vậy liền bực dọc, chú lại là chú tuy nó trong căn nhà này vô cùng thấp hèn nhưng chú lại là một người rất có tiếng nói nếu là chú thả nó ra thì ai lại dám nhốt nó vào? Cha Tam Kỳ tuy quyền uy trong căn nhà này không phải bàn cãi nhưng nhắc đến chú thì vẫn là phần trọng phần nể.
Lam Anh giận dữ giậm chân bỏ đi, thay vì mệt đầu vì con chuột đó thì bản thân đại tiểu thư đây nên đi chuẩn bị thật tốt cho bữa tiệc tối nay thì hơn.
Đúng, đúng đi thôi còn chưa thử váy