Tại khuôn viên sảnh lớn của biệt thự Lục gia ánh rực rỡ chiếu tới mọi ngóc ngách, cây hoa đều được cắt tỉa tinh tế đẹp mắt, những ly rượu pha lê sang trọng lấp lánh dưới ánh đèn chất lỏng đỏ, vàng sóng sánh bên trong vừa nhìn đã thấy thật sang trọng.
Người ra kẻ vào ai nấy đều khoác trên mình những bộ vest, chiếc đầm dạ hội thật lộng lẫy, trên người đều mang trang sức rực rỡ đắt tiền họ đều thi nhau phô ra sự giàu có và vẻ thanh tao của bản thân.
Lão gia và phu nhân của Lục gia đang tươi cười chào hỏi từng vị khách, xem ra nếu cứ đà này đến hết bữa tiệc miệng của từng người sẽ ngoác tới mang tai mà không ngậm lại được mất.
Trên con đường lớn dẫn tới biệt thự, một cô gái nhỏ nhắn trên thân một bộ đồng phục đang ôm vài tờ giấy lớn cuộn thành khoanh tròn chậm rãi bước về phía trước.
Hôm nay là sinh nhật của chị gái cô theo lẽ thường tình thân là em gái cô giờ sớm đã có mặt ở nhà chuẩn bị váy áo xúng xính nhập tiệc với mọi người, nhưng Lam Linh hiểu cô chính là không nên như thế đúng hơn là không cần và không được phép như thế bữa tiệc lớn như vậy năm nào cũng tổ chức khách đến dự đều là ông lớn trong nhiều ngành chính vì vậy việc Lục gia thật sự cần cô làm chính là không nên xuất hiện trong bữa tiệc của chị mình, không nên làm gia đình xấu hổ.
Lam Linh cố gắng đi thật chậm haizz nhưng xem ra đã về tới nhà rồi chỉ cần sang đường nữa bên đường đối diện căn biệt thự sáng rực rỡ nhạc cổ điểm trang nhã Lam Linh thở dài đúng là nơi không thuộc về mình, cô lững thững bước sang đường
“Kíttt” tiếng phanh gấp xe ánh đèn sáng chói rọi thẳng vào mắt Lam Linh khiến cô ngã nhào xuống đất.
Hai người trên xe bước xuống, Lam Linh bị cảm giác đau đớn nơi cổ chân truyền đến khiến cô muốn đứng dậy nhưng không thể.
Một người phụ nữ xinh đẹp, trên thân một bộ sườn xám bằng nhung đỏ nước da trắng hồng hào thân hình mảnh mai như hạc vội vàng chạy đến gần Lam Linh cô còn thấy đôi giày cao gót mà người phụ nữ này đi trên chân cũng phải bằng một chiếc ô tô, đảo mặt một lượt Lam Linh lập tức kết luận đây chính là khách tới dự tiệc của Lục gia.
Người phụ nữ xinh đẹp vội đỡ cô dậy, bàn tay thon dài bối rối phủi phủi bụi bẩn bám trên người cô, miếng lo lắng rối rít
- Cô gái cháu không sao chứ? Xin lỗi cháu có lẽ do xe chạy nhanh quá, cháu có bị đau ở đâu không
Người con trai đi cùng cúi xuống nhặt mấy khoanh giấy ngổn ngang trên đường, “đều là tranh? Xem ra cũng không tồi”.
Người con trai nhìn mắt cá chân xem ra đã sưng đỏ của Lam Linh, lãnh đạm cất giọng
- Lục tiểu thư, xem ra chân cô bị trật khớp rồi
Người phụ nữ ngạc nhiên quay sang nhìn Lam Linh, Lam Linh cũng bị giọng nói trầm khàn kia làm giật mình “ cái gì mà Lục tiểu thư?”
- Sao...!anh biết tôi sao?
Người con trai nheo mặt lại giơ bức tranh của cô lên nhìn một lần nữa, rành mạch đọc lại tên cô như muốn khẳng định
- Lục Lam Linh! Đây là tranh của cô?
Người phụ nữa đưa tay đón lấy bức tranh, nhìn ngắm một hồi sau đó mỉm cười nhã nhặn vỗ vỗ cánh tay Lam Linh khen ngợi
- Đẹp! Tranh đẹp lắm Lục tiểu thư đúng là một người có tài năng
- Dạ không không, bác cứ gọi con là Lam Linh xin bác đừng gọi Lục tiểu thư gì ạ, con không quen
Lam Linh cười trừ hì hì xua tay.
Bản thân cô trước giờ đều bị gọi là ranh con, con chuột...!khá hơn người giúp việc trong nhà đều thân mật gọi cô là bằng tên thật Lam Linh trước giờ đâu có mấy người gọi cô bằng chức vị Lục tiểu thư, hơn nữa Lam Linh cũng tự thấy rằng bản thân không hề phù hợp với danh Lục tiểu thư đó
Người phụ nữa ngạc nhiên hỏi lại
- Bác?
- Dạ? Không phải sao? Vậy thì là dì ạ?
Người phụ nữ bật cười đỡ lấy Lam Linh, nhìn ngắm cô một lượt nụ cười trên miệng bà cangg tươi hơn
- Đồng phục này...!xem ra cháu là sinh viên học viện nghệ thuật ASM? Vừa hay ta cũng là hiệu trưởng học viện xem ra cháu chưng từng thấy ta?
Lam Linh há mồm ngơ ngác, gật đầu lia lịa
- Dạ, cháu là sinh viên năm nhất
- Còn nhỏ như vậy đã có thể vẽ ra những bức tranh mang cảm xúc như vậy thật giỏi.
Giới thiệu một chút ta là Hạ Lan hiệu trương học viện nghệ thuật ASM cũng là mẹ của nó : Trương Ngạn
Lam Linh bị đẩy từ bất ngờ này tới bất ngờ khác ngạc nhiên đến giật mình há hốc mồm
- Là mẹ sao?
Hạ Lan cười tười ôm lấy sấp tranh để cho con trai dìu Lam Linh lên xe
- Đi nào, cùng nhau vào nhà chân con dù sao cũng đau rồi không thể đi tiếp
Chiếc xe vừa tiến vào trong Lục Tam Kỳ và Lệ Chi vợ của ông ta đã lật đật chạy ra đón tiếp nhìn vẻ vội vàng khúm núm kia xem ra đấy rõ ràng là khách rất quý rồi.
Hạ Lan vừa bước xuống xe không chỉ duy có lão gia và phu nhân họ Lục mà cũng không ít người nhanh nhảu chạy tới bắt chuyện chào hỏi rối rít, Lam Linh ngồi trong xe thầm đánh giá chắc chắn rằng đây là một nhân vật vô cùng lớn.
Đang đắm chìm trong suy nghĩ thì bên trái một cái hích tay làm Lam Linh giật mình, nhìn sang là con trai của hiệu trưởng Hạ Lan Trương Ngạn, cô tròn mắt đánh giá một lúc xem ra nãy giờ chưa nhìn kỹ người này giờ quan sát lại thật đẹp trai
Nhưng vẻ đẹp trai này không phải cảm giác thư sinh công tử, mà là sự trưởng thành, từng trải khiến người đối diện của cảm giác an toàn tin tưởng hơn không chỉ vậy còn toát ra một chút lạnh lùng, lãnh đạm
- Muốn ở trên này sao?
Lại một lần nữa giọng nói trầm ấm kia kéo cô gái nhỏ về thực tại, Lam Linh giật mình mím môi ngại ngùng “trơi ơi...!nhìn chằm chằm vàp mặt người ta thật xấu hổ, nhưng biết sao được tài nguyên trước mắt không thưởng thức thì đúng là phí phạm”.
Lam Linh lúng túng lắp bắp
- Giờ...!giờ tôi không thể xuống có thể đợi mọi người đi hết mới xuống không?
Người đàn ông trước mặt còn chưa kịp trả lời bên ngoài đã truyền đến một tiếng gọi mềm mại
- Ngạn mau xuống xe thôi
Bên ngoài bắt đầu xôn xao bàn tán Trương Ngạn hôm nay cũng tới đây sao? Một người vốn tự kiêu lạnh lùng như anh ta hà cớ gì lại đi dự tiệc sinh nhật của Lục đại tiểu thư? Trước đây không ít sự kiện lớn mời hắn hắn đều không nề nang mà từ chối thẳng thừng ấy vậy mà hôm nay lại đến đây? Xem ra nhưng lời bóng gió trước kia của Lục gia đều thành sự thật rồi?
Trong xe, Trương Ngạn nhếch mày kiếm nhìn Lam Linh
- Xem ra không được rồi
Tài xế vừa ấn nút mở cửa Lam Linh lúng túng đứng dậy ngay lập tức một cơn đau đớn ở cổ chân truyền tới khiến cô không thể đứng vững lập tức ngã nhào lên người Trương Ngạn, ván đồng phục rất ngắn cách qua một lớp vải chính là tiếp xúc trữ tiếp rồi Lam Linh mặt đỏ như trái gấc ngượng ngùng nấc lên một tiếng, bên ngoài càng nháo nhác xì xẩm to nhỏ ánh đèn máy ảnh chớp lên liên tục khiến Lam Linh không dám quay mặt đối diện Trương Ngạn nhìn cô gái nhỏ đang ngồi trên đùi mình ngượng ngùng không dám thở đang ép vào ngực mình, va chạm vừa rồi cũng không may làm vật trong quần anh trở nên sôi sục.
Trương Ngạn hít một hơi đè nén vào trong rồi đưa bàn tay to lớn rắn chắc đỡ lấy tay Lam Linh khéo léo giúp cô đứng dậy đỡ lấy cô gái nhỏ bước xuống xe, sợ rằng để thêm chút nữa vật nóng hổi chọc lung tung sẽ doạ cô gái nhỏ sợ mất vía.
Trương Ngạn vừa đỡ Lam Linh xuống xe thì vợ chồng họ Lục kinh hãi nhìn nhau, Lục Lam Anh lửa giận trong lòng rất nhanh đã bốc tới đỉnh đầu cả bầu không khí đều im lặng như căng ra tất cả ánh mắt đều đổ dồn lên hai người vừa xuống xe, Lam Linh ực một tiếng nuốt nước bọt vào họng cô cảm nhận được từng người nhà Lục gia đang muốn ăn tươi nuốt sống mình