Phòng siêu âm
Bác sĩ vừa di chuyển chiếc máy trên bụng Lam Linh vừa gật đầu hài lòng, đứa trẻ trong bụng phát triển rất tốt cân nặng, nhịp tim đều đạt mức tiêu chuẩn khoẻ mạnh.
Trương Ngạn vừa vui mừng lén thở phào nhẹ nhõm, anh còn sợ vì ba làm mẹ buồn nên sẽ ảnh hưởng đến Choco nhưng tốt rồi, không vấn đề gì hết.
Bác sĩ tiếp tục di chuyển chiếc máy như tìm tòi một thứ gì đó, rồi bỗng “a” lên một tiếng
-Đây rồi! Để tìm vị trí thấy rõ hơn nào
-Chuyện gì vậy bác sĩ?
-Đích tôn của Trương gia, là một bé trai!
Lam Linh tươi cười, đối với cô con nào cũng được bất kể trai hay gái đều là con từ bụng cô, nhưng cô hiểu bà nội và ba mẹ lúc này muốn bế một đứa cháu trai trước, không phải trọng nam khinh nữ mà chính là muốn anh trai rồi mới đến em gái, sau này anh hai có thể bảo vệ, nhường nhịn em rất đáng yêu.
Trương Ngạn thì khác anh không biết miêu tả cảm giác lúc này thế nào, con trai cũng tốt nhưng bản thân lại thích con gái hơn nhỏ nhắn, đáng yêu như mẹ nó thì thật tốt, nhà sẽ có hai bảo bối.
Ngồi trên xe, Lam Linh cầm tờ phiếu siêu âm chụp hình ảnh ngắm nghía, bây giờ vẫn chưa nhing được mặt phải lớn hơn một chút để xem Choco sẽ giống bố hơn hay mẹ hơn.
Lam Linh nhìn chồng chăm chú lái xe mỉm cười, từ khi biết tin cô mang thai anh rất tích cực tự mình lạ xe, nếu không phải trường hợp bất đắc dĩ anh nhất định sẽ không để lái xe lái, anh chính là cảm thấy ai chở cũng không an toàn bằng chính mình.
-Anh nói xem, con sẽ giống anh hay giống em?
Trương Ngạn nhìn cô cười cười, lại nói chuyện đó không phải con gái tốt hơn sao? Xinh đẹp đáng yêu biết bao...
-Không phải con gái như em mới tốt sao?
Lam Linh cười lớn, nhìn biểu cảm anh nãy giờ cô biết rõ anh muốn một đứa con gái thế nào, nhưng cũng không nghĩ tới anh lại thích con gái nhiều như vậy
-Không phải đàn ông đều thích con trai sao? Anh lại thích con gái như vậy?
Trương Ngạn nhìn nhìn cô, không phải anh không thích con trai mà chỉ là anh thích con gái hơn, con gái có nhiều điểm tốt hơn rất nhiều, sau này tóc dài một chút có thể dùng những chiếc bím tóc xinh đẹp, váy cùng những đôi giày nhỏ bé xinh xắn
-Con trai nếu như giống tính cách của anh sẽ rất là tệ đó!
Lam Linh ngây người nhìn anh:
-Ô! Anh cũng tự thấy tính cách của mình tệ sao? Con trai của em sau này sẽ không giống tính cách của anh đâu, giống vẻ ngoài là được rồi
Lam Linh vừa nói vừa đưa tay sờ sờ múi bụng của anh, Trương Ngạn ánh mắt tối lại bắt lấy tay cô, miếng rít từng chữ qua kẽ răng
-Em đang thách thức giới hạn của anh đấy à?
Lam Linh yên lặng không nói gì, chỉ cười cười nhìn thẳng về phía trước, Trương Ngạn cũng xoa lấy đầu cô rồi tập trung lái xe
Sân bay chật kín người dù bên ngoài rất lạnh, tuyết rơi cũng không cản bước được, đó chính là điển hình cho thấy fan não tàn là như thế nào.
Bảo vệ gồng hết sức lấy thân mình che chắn, mọi người xô đẩy chen lấn nhau tay mỗi người đều cầm bảng hiệu phát sáng, nhà báo cũng chật vật chen lấn mong chụp được một bức ảnh rõ nét, lấy được một thông tin hot
-Cô Lucy lý do gì mà cô lại về nước đột ngột như vậy?
-Lần này cô về nước cô sẽ theo đuổi sự nghiệp diễn xuất hay vẽ tranh?
Lucy bỏ ngoài tai những câu hỏi sắc lẹm như lưỡi dao từ phía phóng viên, nhanh chóng bước lên xe, thời tiết lúc này cũng thật lạnh nhưng so với ở Anh thì không thể sánh bằng.
Cô khó chịu nhìn người trợ lý kế bên
-Không phải tôi nói thông tin tôi về nước hoàn toàn giấu kín sao? Bây giờ lại nhiều người tới như vậy? Thật phiền phức
-Xin lỗi Lucy, tôi không hề đưa thô g tin cô trở về ra ngoài, không biết tại sao...
Lucy lấy điện thoại ra, không thèm nhiều lời với cô ta.
Lucy mỉm cười nhìn người đàn ông trong điện thoại “Ngạn, em trở về rồi!”
Lão phu nhân chăm chú nhìn tờ phiếu siêu âm, nhìn xem, lúc này miệng ai nấy đều như nhau chính là trạng thái “không ngậm được miệng” trong truyền thuyết, phu nhân âu yếm vô bụng Lam Linh
-Choco của bà, sau này lớn một chút, ông bà sẽ mua nhiều quần áo cho con!
Lão gia sờ sờ tấm ảnh chụp đính trên tờ phiếu siêu âm, tấm ảnh rất trái ớt nhỏ được bác sĩ đặc biệt chụp.
Chỉ có Trương Ngạn là không vui vẻ được như vậy, anh bẹp miệng
-Không phải con gái tốt hơn sao?
Lão gia lườm nguýt anh, chán ghét vô cùng thằng ranh này lúc nào cũng biết cách làm người ta mất hứng
-Trai hay gái miễn tính cách không giống Trương tổng thì đều tốt
Cả nhà ai cũng gật đầu tâm đắc vì câu nói của lão gia, ông nói rất ít nhưng nói cái gì cũng đúng cả.
Sau bữa tối ở Trương gia, đôi vợ chồng hạnh phúc đi về tổ ấm riêng của mình.
Tuyết đầu mùa rơi từ hôm qua còn chưa ngừng lại, xem ra năm nay thời tiết khắc nghiệt hơn mọi năm rất nhiều nhưng năm nay ít nhất đã có hai trái tim không còn lạnh lẽo.
Lam Linh nhìn qua cửa sổ ngắm tuyết rơi, tâm trạng thật sự rất tốt bỗng cô nhớ ra chuyện gì đó
-Anh này, tại sao gia đỉnh chú Lam Luân lại bị chuyển qua nước ngoài nhỉ, haizzz cũng tại chú ấy bị điều sang đó quá lâu kéo theo một gia đình luôn, em muốn gặp mọi người càng nhớ bọn trẻ hơn.
-Vì chú của em rất giỏi, mới bị chính phủ điều đi nước ngoài, biết bao nhiêu người muốn được như vậy em biết không?
Lam Linh gật gật đầu, cũng không nói gì thêm.
Bỗng nhiên trong đầu cô nghĩ tới Lục gia, bao lâu rồi cô không về nơi đáng ghét đó? Thế nào đi nữa cũng thật tốt nghĩ đi nghĩ lại phải cảm ơn sự cố hôm đó mới kéo cô bước vào cuộc sống bản thân không ngờ tới này, nghĩ tới Lục lão gia ông già đó dù sao tốt xấu cũng là ba cô nhưng chưa một lần coi cô là con gái, lại có Lục Lam Anh lúc nào cũng nặng đầu suy tính mưu kế để hãm hại cô, lại không ngừng muốn leo lên giường của Trương Ngạn, Lam Linh ngao ngán lắc đầu lớn lên trong môi trường như vậy nhưng cô phát triển nhân cách toàn diện thành một Lam Linh như hiện tại chính là một sự phát triển thành công.
Cô quay sang chăm chú nhìn người đàn ông đang lái xe, xét tổng thể mọi mặt đều xuất chúng như vậy, chính là kiểu “bên ngoài đẹp trai bên trong nhiều tiền” mà bao cô gái đều ao ước, bản thân cô căn bản từ đầu so với anh chính là kiểu ngọn cỏ ven đường nhưng cuộc đời là như vậy, hôm nay vốn không thể biết được ngày mai sẽ xảy ra chuyện gì.
Bây giờ người đàn ông đẹp trai, thành đạt này cứ như vậy nằm gọn trong lòng bàn tay cô, lại càng không ngờ trong bụng còn có thêm một mối liên kết với anh.
Nhưng Lam Linh vẫn luôn có một cảm giác, cô luôn lo sợ những thứ đẹp đẽ dễ dàng có được sẽ giống như bong bóng chỉ cần bay cao một chút sẽ vỡ tan như chưa hề xuất hiện, đó chính là cảm giác không an toàn! Cảm giác không an toàn này không phải do anh mang đến mà chính cô tự mang tới cho mình....Lam Linh thở hắt ra một tiếng, không muốn suy nghĩ tới mấy chuyện này, dù ngày mai có thế nào cũng phải sống hưởng thụ trọn vẹn ngày hôm nay trước!