Trương Ngạn ngồi trong phòng làm việc, lật lật xem dự án mới.
Hôm nay có hẹn với gương mặt đại diện của dự án mới, nghe giám đốc marketing sắp xếp may mắn lắm mới mời được một diễn viên đang rất hot về từ nước ngoài, càng vừa vặn cho dự án nghệ thuật này diễn viên này còn là một hoạ sĩ, Trương Ngạn cũng ít nhiều tò mò, anh trước giờ vốn không quan tâm đến giới giải trí, ai đang hot ai chìm xuống anh đều không biết nhưng nếu một diễn viên kiêm một hoạ sĩ thì rất đáng mong chờ.
Bên ngoài truyền vào tiếng gõ cửa, ngay sau đó là một hình ảnh nhỏ bé quen thuộc khiến cơ mặt anh lập tức giãn ra, mỉm cười.
Anh đứng lên tiến về phía trước, ôm lấy đặt một nụ hôn lên đôi môi căng hồng hào của cô, để cô vợ nhỏ ngồi lên đùi mình,
-Sao hôm nay lại tới công ty? Nhớ anh sao, đến nỗi khoing chịu được đến tối à?
Lam Linh cười ngọt ngào, lấy ngón tay nhỏ nhắn vẽ vẽ tứ tung trên mu bàn tay anh:
-Mẹ nói lát nữa sẽ tới công ty, nói em qua cùng nên em tới trước lát mẹ tới thì xuống dưới đón mẹ.
Mà này, anh hẹn với mẹ chuyện gì sao? Sao lại tới đây?
Trương Ngạn uống một ngụm cà phê, tuy ôm lấy cô trên đùi những vẫn tiếp tục xem dự án, thuận tiện trả lời, rời mắt khỏi tập dự án trước mặt, nhìn cô ánh mắt cưng nựng:
-À, là sổ sách công trình xây dựng mở rộng khu thờ họ Trương, muốn anh xem qua một chút.
Mẹ tới học viện tiện đường mang tới, xin lỗi quên mất chưa nói với em, đừng giận anh!
Lam Linh phì cười, hôn chụt một cái vào môi anh, thì ra là từ lần đó, anh đều mang nỗi lo lắng như vậy, sợ rằng không nói với cô chuyện gì, cô sẽ giận.
Thay đổi tích cực như thế này hình như không phải Trương Ngạn trong lời đòn.
Trong tầm hiểu biết của cô trước giờ Trương tổng luôn là một người không bao giờ sai, chỉ có người khác sai với Trương tổng.
Lam Linh nhìn đồng hồ trên tay anh, đã h trưa còn chưa thấy mẹ tới, cô rút điện thoại ra khỏi túi, vuốt vuốt để gọi đầu dây bên kia rất nhanh có phản hồi.
-Mẹ, còn chưa tới sao?
-Một lát nữa, mẹ làm bữa trưa mang tới cho hai đứa, Linh Linh chờ thêm một lát nhé, đói rồi phải không?
-Đói rồi! Đợi mẹ ăn cùng, bye bye!
Lam Linh meo meo nũng nĩu qua điện thoại, từ khi sinh ra cô chưa từng được gọi qua tiếng mẹ, cô cũng khổng hiểu nổi cảm giác có mẹ yêu thương, cưng chiều là như thế nào.
Chỉ cảm thấy dù mạnh mẽ đến đâu đứa trẻ cũng có rất nhiều khoảnh khắc cần đến bố mẹ, tiếng gọi đầu đời không phải là mama sao? Buổi đi học đầu tiên cũng là mẹ dắt tay vào lớp.
Nhưng cô tuyệt nhiên không hề có những kỷ niệm đó, cô càng biết được dù có đúng nhưng cũng thắng nổi đứa có mẹ, chỉ cần có mẹ yêu thương che chờ đều không ai có thể lên án được nỗi sai của bạn.
Người mẹ chồng này ngay từ lúc đầu cô gặp đã mang lại cảm giác rất thân thiết, quý mến thời gian qua đi cô không còn nghĩ bà chỉ đơn gian là mẹ chồng, cả ba và bà nội nữa trước giờ chưa từng có ai yêu thương cô vô điều kiện như vậy, trước kia luôn nghe nói, sống với nhà chồng rất khó khăn, nhưng xem ra không phải rồi.
Trương Ngạn một tay vòng qua eo ôm cô, tay còn lại vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn, xinh đẹp của cô
-Từ khi nào mà em giống như con gái út trong nhà vậy nhỉ? Ba ấy, luôn muốn có một con gái nhỏ để cưng chiều nhưng không được, bây giờ có em rồi mọi người đều đứng về phía em.
Hôm đó chạy tới, suýt chút nữa ba đánh anh rồi....haizz xem ra không thể đắc tội với em
Lam Linh vênh mặt nhướn mặt tự đắc, cô chính là con gái út được cưng chiều của Trương gia, xem ai dám đụng tới nào? Trương Ngạn như nhớ ra gì đó, đưa tay mở ngăn kéo lấy một tấm thiệp mời đưa cho cô, Lam Linh tò mò mở ra xem
-Lục gia đưa tới, là tiệc sinh nhật Lục phu nhân!
Lam Linh nhếch mày “ồ” lên một tiếng, là tiệc sinh nhật của bà cả sao? Vậy mà cô quên mất sinh nhật của bà cả trước cô ngày, mọi năm chỉ cần vào cuối nửa cuối tháng Lục gia đã tính toán bao nhiêu là việc nào là quần ào váy vóc, khách mời những ai, nên trang trí Lục gia như thế nào...quy mô thì tất nhiên lớn.
Lam Linh cầm tấm thiệp được thiết kế tỉ mỉ lắc qua lắc lại trước mặt Trương Ngạn, cũng không ngoài dự đoán của cô, một nhân vật lớn như Trương Ngạn chẳng lẽ họ không mời tới
-Họ mời anh từ khi nào?
-Là mời chúng ta!
-Chúng ta?
Lam Linh kinh ngạc nhìn anh, năm cuộc đời hôm nay cô được nhận thiệp mời sinh nhật bà cả của Lục gia, đây liệu có phải là vinh hạnh nhất từ khi cô sinh ra không? Trương Ngạn nhìn biểu cảm của cô, hỏi rằng có phải cô không muốn đi không, Lam Linh nhìn anh
-Trên cương vị phu nhân của Trương tổng, phải đi chứ!
Anh cười nhìn cô vợ nhỏ tinh nghịch trong lòng, lại tính kế gì rồi? Mỗi lần sắp gặp người nhà họ Lục cô đều mang biểu cảm như vậy, xem ra Lục gia đắc tội với cô không phải ít nhỉ.
Trương Ngạn nhìn quyển lịch để bàn, hôm nay là ngày rồi vậy là còn ngày nữa, phải chuản bị cho thiếu phu nhân tốt một chút.
Anh nhấc điện thoại gọi một cuộc, sắp xếp mọi việc ổn thoả, váy áo giày dép trang điểm cho cả hai, dù sao cũng là tiệc lớn con dâu của Trương gia tại sao có thể làm mọi người thất vọng.
Lam Linh có điện thoại, không cần nhìn cũng biết là mẹ gọi cô rời khỏi vòng tay anh, chạy ra ngoài.
Dưới quầy lễ tân, một phu nhân xinh đẹp, quý phái đang đứng, mọi người đều biết thái sơn trước mặt là mẹ Trương tổng, từ bên ngoài một cô gái với cặp kính râm to tròn, tóc dài uốn xoăn, bất chấp trời lạnh mà mặc một thân sexy hở bạo bên ngoài khoác một chiếc áo lông thú toát lên vẻ giàu có, thượng lưu, đôi chân dài trắng nõn giẫm trên đôi giày cao gót đắt tiền sải bước tới quầy lễ tân, không may đụng phải Lam Linh khiến cô loạng choạng, may mà cô nhanh tay với vào cột đá lớn gần đó, quay lại nhìn xem là ai đi đứng bất cẩn như vậy liền thấy bóng dáng đó đã tới trước cửa thang máy, người gì mà vô duyên như vậy?
Trương phu nhân chạy tới lo lắng
-Con không sao chứ? Ôi trời người gì mà vô ý thức như vậy? Đụng phải người ta cũng không một lời xin lỗi.
-Con không sao, lên trên thôi mẹ!
Lam Linh cau mày, cô gái vừa rồi không cần qua quầy lễ tân hẹn mà trực tiếp lên lầu? Cảm giác có chút kỳ lạ....