Sức bình phục của Lam Linh rất đáng kinh ngạc, những vết thương nhỏ đã lành lại tới % rồi vết thương lớn nhất chính là vết khâu dài ở đầu ban đầu làm quen với nhau rất khó khăn nhưng mọi thứ rồi cũng ổn, chỉ cần cô không trêu đến nó nó sẽ không làm cô đau.
Trương Ngạn bây giờ ngoài thời gian ở công ty thì chính là ở viện, anh chỉ về nhà nếu cần thiệt còn không đều dành nhiều nhất thời gian có thể ở bên cạnh cô, giúp cô từ từ nhớ lại.
Đang trong thời gian hành chính, công ty cũng đang vào dự án mới nên anh rất bận, giờ cơm tối mới có thể tới, thời gian còn lại Trương phu nhân và lão phu nhân sẽ đến chơi với cô.
Lão phu nhân buồn dâu nhìn đứa cháu dâu nhỏ bé đáng thương, cô quên đi tất cả nhưng chỉ vài ngay sau khi tỉnh lại thứ duy nhất cô gái nhỏ này nhớ chính là Choco, Lam Linh luôn miệng nói từ khi tỉnh lại có một đứa nhỏ mập mạp ôm rất nhiều socola tới nói mình là con của cô, cũng chính đứa bé đó thúc giục cô dậy khi cô hôn mê.
Nghe có vẻ rất kỳ diệu nhưng có lẽ đó là mối liên kết kỳ diệu của tình mẫu tử, thứ tình cảm thiêng liêng mà chỉ những người phụ nữ cảm nhận được.
Trương phu nhân chìa chiếc dĩa nhỏ xiên lấy một miếng lê đưa cho cô, ánh mắt nhìn cô đau xót vô cùng
-Lam Linh, ăn lê đi.
Con nghỉ một chút lát nữa Ngạn sẽ về ăn cơm với con
Lam Linh ánh mắt lơ đễnh đưa tay nhận lấy chiếc dĩa từ bà, không nói lời nào thật đau lòng biết bao đứa nhỏ này trước kia con bô lô ba la cả ngày nhảy múa không yên bây giờ đến một lời cũng không muốn nói, quên đi hết tất cả lại chỉ nhớ ra Choco haizz Trương gia hạnh phúc chưa bao lâu lại sóng gió thế này, con trai của bà khó khăn thế nào mới yêu thương cưng chiều một người con gái đến vậy, cũng chẳng thể hạnh phúc bao nhiều bây giờ mọi thứ còn tệ hơn lúc bắt đầu...
Trong phòng làm việc của mình, Trương Ngạn ký hết đống tài liệu đã chất cao như núi trước mặt, gương mặt mệt mỏi ngả người ra ghế nhíu mày, dùng ngón tay day day mi tâm anh suy nghĩ rất nhiều về chuyện của Lam Linh.
Một tai nạn? Lúc đó tâm tư đều đặt lên cô lo lắng mà quên đi thế sự xung quanh bây giờ suy nghĩ lại thấy thật vô lý, con đường trong khu biệt thự đó đâu phải đường xe nào cũng có thể chạy.
Chỉ có hai trường hợp hoặc là người ở trong khu hoặc là người quen của người trong khu.
Tên lái xe sau khi gây tai nạn nhân lúc xung quanh hỗn loạn cứ thế mà rời mất trong đám đông, đáng nói hơn là biển số xe là biển giả, đến đây là quá đủ rồi không cần nói nhiều cũng biết vợ con anh là bị hại.
Anh mắt chặt mắt đè nén xuống lửa giận trong lòng, bất kể là ai chỉ cần đụng tới gia đình Trương Ngạn này thì đều là tìm đường tới cái chết.
Lam Linh chính là điểm yếu lớn nhất của anh, ngồi lên vị trí phu nhân của Trương tổng cô liền là cái gai trong mắt rất nhiều người chính vì vậy chuyện hãm hại cô, bất kỳ ai cũng có thể làm ra.
Anh lấy ra điện thoại, ngắm nhìn cô gái tươi cười trên màn hình hoàn toàn không giống một Lam Linh xanh xao, gầy gò trong bộ quần áo xanh trong viện, vợ anh trước kia là không khí tích cực, giống như luồng gió thoáng đãng mát mẻ trên cánh rừng hoa giữa trưa hè đổ lửa, bây giờ thì không rồi cô bây giờ chính là một cành cây khô khẳng khiu trước cơn gió, trận tuyết của mùa đông giá lạnh, khiến người khác đau lòng vô cùng.
Chìm trong trầm tư rất lâu nhìn đồng hồ đã là gần h tối, anh nhanh chóng thu dọn rời đi, bây giờ anh muốn nhất là gặp cô, ôm cô vào lòng cùng cô ăn tối, dù bữa tối bây giờ không còn ồn ào, vui vẻ như trước nữa nhưng chỉ cần có cô, chỉ cần là Lam Linh thì thế nào anh cũng chấp nhận.
Vừa tới hầm gửi xe, một thân hình nóng bỏng lao tới ôm chầm lấy anh, bộ ngực như quả bóng bay ép vào thân anh khiến Trương Ngạn khó chịu không thôi, mạnh bạo kéo lấy thân hình đang dính lấy anh kia ra, là Lucy lại là cô ta.
Bây giờ gương mặt này chính là thứ làm anh chán ghét nhất, từ khi cô trở về mọi vấn đề, rắc rối đều vướng lấy anh và Lam Linh, lần trước cũng chính vì sự ngoan cố, bướng bỉnh của cô mới khiến mọi chuyện ra nông nỗi như vậy, nếu Lam Linh không thấy hình ảnh đó làm sao có thể hiểu làm mà một mực chạy đi....khoan đã, một ánh sáng loé lên trong đầu anh, mọi chuyện sao lại có thể vừa vặn như vậy? Lam Linh rời đi vệ sinh, một tin nhắn khiến anh phải đi tìm cô sau đó tình cờ va vào Lucy, cô ta hôn anh cũng vừa lúc Lam Linh ra ngoài bắt gặp, cô vừa chạy ra lại có một chiếc xe biển giả phăng phăng lao tới.
Anh cau mày, không nhẫn nhịn miệng buông ra một câu chửi thề khiến Lucy đứng trước mặt giật mình nhìn anh, Trương Ngạn của cô trước giờ chưa từng văng ra một lời tục tĩu trước mặt cô bây giờ lại mang thái độ như vậy, là anh đang chửi cô sao?
-Ngạn, anh....
-Khi tôi còn kiềm chế được bản thân, tốt nhất cô lên biến khỏi mắt tôi!
Không để cô ta nói một lời anh lập tức lên xe nhanh chóng rời đi, suy nghĩ vừa loé lên trong đầu anh khiến anh không dám tin đó là sự thật, dù tha hoá biến chất thế nào anh cũng không ngờ cô gái lương thiện anh từng yêu thương lại làm ra những việc kinh tởm như vậy, anh kết nối điện thoại gọi một cuộc, chuyện này bằng mọi cách phải điều tra cho rõ, bất kể là ai đứng sau anh đều không tha thứ.
Cửa phòng bệnh mở ra, một hình dáng cao lớn quen thuộc hiện ra trước mắt cô, người đàn ông này luôn nói là chồng của cô nhưng một chút cô cũng không nhớ, anh lấy rất nhiều thứ ra để chứng minh với cô rằng trước khi cô mất trí nhớ họ đã hạnh phúc thế nào, còn lấy tờ giấy siêu âm ra chứng minh đứa nhỏ mập mạp đáng yêu luôn ôm socola xuất hiện trong giấc mơ của cô là con trai hai người, cũng nói rằng cô tỉnh lại chính vì anh nhờ đứa nhỏ đánh thức cô...người đàn ông trên tay xách hộp đồ ăn lớn nhỏ tới, xếp lên bàn đều là món cô thích, trước kia chỉ cần thấy đồ ăn cô chắc chắn sẽ vui bây giờ lại chẳng thèm phản ứng gì.
Anh múc một muỗng thịt bò hầm như thơm nức đưa tới miệng cô, tươi cười
-Vợ của anh ăn một miếng nào, thịt bò hôm nay rất ngon đó còn hầm mềm hơn hôm qua, aaa há miệng ra nào, rồi ăn một miếng cơm như vậy mới nhanh khỏi bệnh có thể nhanh nhớ ra anh còn có bà nội ba mẹ nữa!
-Còn em bé?
Trương Ngạn nhìn cô tuy miệng cười nhưng không giấu được nỗi buồn trong mắt, cũng may cô còn muốn mở miệng với anh
-Em bé hôm qua cũng xuất hiện trong giấc mơ của anh nói rằng muốn mẹ ăn nhiều một chút mau tróng khỏi bệnh, mau chóng nhớ ra ba rồi em bé lại tới làm con chúng ta
Ánh mắt cô hiện lên một tia sáng rực, tuy không biểu hiện quá rõ nhưng cũng đủ để anh cảm nhận được, Trương Ngạn thấy tâm trạng cô có chút tốt lên cũng cao hứng
-Choco còn nói sau này làm con chúng ta nhất định sẽ ngoan ngoãn, vẽ tranh đẹp như em nữa
Lam Linh như nhớ ra gì đó, lục dưới ngăn kéo tủ đưa cho anh, thì ra là một bức tranh, hình ảnh trong tranh khiến anh vui vẻ không thôi trong tranh chính là anh, cô vẽ anh đang đưa thìa cơm về phía mình, từ khi cô nằm viện tranh cô vẽ đều là hình ảnh Choco trong giấc mơ của cô, hôm nay lần đầu cô vẽ anh, xem ra cô bắt đầu để tâm tới anh rồi, Trương Ngạn muốn hôn cô nhưng lo sẽ doạ cô sợ lên chỉ xoa lấy mái tóc cô, cẩn thận dịu dàng dỗ dành đút cho cô ăn tùng thìa.