Lục Lam Anh gác đôi chân dài của mình lên nhau, hai ngón tay kẹp lấy điếu thuốc trên thân một bộ váy ngủ ren đỏ quyến rũ ánh mắt lẳng lơ nhìn người đàn ông đứng trước mặt.
Nhìn qua liền thấy người đàn ông này cũng thật đẹp trai, hình xăm kín trước ngực chạy dọc hết cánh tay phải, tóc cắt húi cua gọn gàng đôi mắt một mí nam tính, kiên định.
Lam Anh ưỡn ẹo bò đến ôm lấy eo anh tay, phả một màn khói thuốc vào cơ thể anh, giọng nói mềm mại như nước chảy
-Cũng thật không ngờ, chúng ta lại có duyên như vậy.
Em và anh cùng kết hợp không phải rất vẹn toàn sao?
Người đàn ông nhướn mày nhìn Lam Anh, giọng nói trêu chọc dè bỉu, người ở tầng lớp thượng lưu nếu muốn khốn nạn xem ra còn kinh tởm hơn hắc bang này
-Em đọc ác như vậy không hợp với gương mặt này chút nào.
Thật ra hợp tác thì cũng có thể, nhưng phải xem hôm nay em hư thế nào đã!
Người đàn ông tiện tay tuột chiếc khăn tắm quấn hững hờ trên eo mình, Lục Lam Anh không nói chỉ mỉm cười dùng ánh mắt lẳng lơ, quyến rũ quét qua anh một lượt dừng lại ở vị trí dưới rốn anh mà tiến tới....Chỉ cần người đàn ông này cùng cô liên kết, mọi chuyện sẽ dễ dàng hơn gấp mấy lần, con nhỏ Lam Linh đó tuy bây giờ đã mất đi trí nhớ nhưng lại chiến trọn trái tim của Trương Ngạn, nhỏ Lucy ngu ngốc kia bây giờ cũng hoàn toàn hết giá trị lợi dụng rồi, nghĩ cũng không ngờ cô ta lại ngu ngốc đến vậy, hành động nông nổi càng đẩy Trương Ngạn ra xa đúng là thất vọng, bây giờ phải tìm hậu phương vững chắc khác chống lưng thôi.
Ông trời đúng là không phụ lòng người, tình cờ thế nào lại đẩy Đại Bàng đến đây chứ, Đại Bàng vốn là đứng đầu một băng đảng khét tiếng trong giới hắc bang nhưng lại càng vừa hay trong lòng hắn ta nung nấu một mối thù với Trương Ngạn, cô cũng không quan tâm mối thù đó là gì, chỉ cần anh và cô hợp tác hai bên đều có lợi như vậy là tốt lắm rồi.
Tất cả vết thương lớn nhỏ của Lam Linh đều phục hồi rất tốt, vết khâu lớn trên đầu chỉ cần đợi tới ngày cắt chỉ, bác sĩ y tá đều khuyên gia đình nên đưa cô về nhà, làm những việc trước đây khi chưa mất trí nhớ thường làm, hơn nữa về nhà không gian sẽ thoải mái hơn như vậy giúp cô thư giãn sẽ giúp kích thích não bộ khiến cô nhanh chóng hồi phục trí nhớ.
Hôm nay cũng vừa hay hoàn thành dự án mới, anh có thể nghỉ ngơi vài ngày liền tới đón cô về.
Lam Linh tuy không nói lời nào với mọi người, nhưng với anh có thể cao hứng mà nói vài câu, như vậy cũng tốt lắm rồi ít ra anh cũng biết rằng so với những người khác anh vẫn có vị trí nhất định trong lòng cô.
Lam Linh im lặng giúp anh thu dọn đồ đạc, cô nhìn anh chăm chú, tuy không nói ra nhưng người đàn ông này cho cô cảm giác rất an toàn, khi tỉnh dậy người đầu tiên nhìn thấy chính là anh, hàng ngày đều là anh đút cho cô từng thìa cơm, đều là anh cẩn thận gội đầu, sấy tóc giúp cô tất cả những gì Trương Ngạn làm cho cô cô đều lặng lẽ quan sát chỉ là khôg nói ra thành lời.
Cô đưa bức tranh hôm nay mình vẽ cho anh, Trương Ngạn dừng hoạt động thu dọn, nhận lấy quyển vở vẽ từ tay cô, anh cười dịu dàng như nắng ấm giữa trời tuyết rơi dày đặc tháng
-Tâm trạng của em hôm nay rất tốt nhỉ, vẽ nhiều tranh như vậy.
Đều là anh sao?
Lam Linh gật đầu tươi cười nhìn anh, hôm nay cô không chỉ một mà là ba bức tranh, tất cả trong đó đều là anh, là anh sấy tóc giúp cô, là anh mỉm cười với cô cũng là anh lặng lẽ ngồi bên cửa sổ, Trương Ngạn nhìn quyển vở vẽ cô đưa, lật giở từng trang cảm khán dù mất đu trí nhớ nhưng tài năng và nét vẽ của cô vẫn như vậy, dù sao cũng rất tốt ít nhiều cũng tìm được thú vui của riêng mình.
Anh nhìn quyển vở vẽ sắp hết cùng cây mút chì của cô, nảy ra ý định
-Vợ của anh rất thích vẽ sao? Hay là lát nữa anh đưa em đi mua đồ vẽ, chúng ta mua thật nhiều màu, nhiều loại bút nhiều loại giấy lớn nhỏ, cả khung vẽ nữa, sau này mỗi này em đều có thể vẽ rất nhiều được không? Em muốn như vậy không?
Lam Linh cười ngọt ngào nhìn anh, ánh mắt loé lên gật đầu nhìn anh “muốn” một tiếng, tuy chỉ một tiếng thôi nhưng anh cảm nhận được cô hào hứng vô cùng, có thể dùng thứ cô thích từ từ dỗ dành cô, khiến cô từ từ nhớ ra như vậy cũng rất tốt.
Lam Linh tích cực giúp anh thu dọn, Trương Ngạn vừa nhìn liền hiểu ra cô muốn thật nhanh để có thể đi mua đồ vẽ, giống như trẻ con vậy rất đáng yêu, nếu như trên đầu không có một mảng băng trắng thì sẽ đáng yêu hơn nhiều.
Cuối cùng cũng về tới nhà, Lam Linh nhìn ngồi nhà rộng lớn xa hoa trước mặt xa lạ vô cùng, từ khi cô tỉnh lại chỉ nhìn thấy cảnh bệnh viện, phòng bệnh bí bách đây là lần đầu tiên cô thấy nhà lại lớn và đẹp như vậy, theo lời anh nói đây chính là nhà của anh và cô.
Lam Linh bước vào nhà cảm thấy mọi người đều đang nhìn mình, cô có chút sợ hãi lo lắng bàn chân nhỏ bất giác lùi lại sau lưng, bám chặt vào áo anh, Trương Ngạn cười khổ từ từ giới thiệu lại từng người, giải thích một lượt giúp cô, Lam Linh chỉ ù ù cạc cạc gật đầu ngồi xuống ghế, nhìn người giúp việc bận rộn xếp thùng lớn thùng bé xuống bàn, đều là đồ vẽ anh mua cho cô, cô rất hào hứng mọi thứ đều thể hiện trong ánh mắt mong chờ của cô.
Trương Ngạn bật tv tới chương trình trước kia cô thích xem, trên tv bỗng xuất hiện cảnh một con đại bàng đang săn mồi khiến Lam Linh giật mình, không tự chủ cầm đồ ném về phía màn hình tv miệng gào khóc rất lớn.
Trương Ngạn hoảng hốt ôm lấy cô thật chặt, bàn tay lớn ngăn không cho cô quậy phá lung tung, tiếng khóc ngày một lớn anh không hiểu rốt cuộc có chuyện gì, tại sao đang rất ổn lại như vậy, rốt cuộc điều gì đã khiến cô kích động, sợ hãi như vậy? Chỉ là hình ảnh một chú đại bàng, bước giờ cô cũng không sợ con vật này?