"" Cô Dương.""
Chị Diệp đang ngủ gật trên ghế thì giật mình tĩnh dậy, chị dụi mắt rồi ngẩn lên.
"" Anh đến rồi à?""
Đình Phong nhìn qua Tuyết Nhi rồi hỏi "" Bác sĩ nói cô ấy thế nào?""
Chị Diệp đưa tay lấy sờ lên trán của Tuyết Nhi "" Cô ấy bị gậy đánh trúng lưng nên phần lưng sưng tấy, lúc mới vào đây thì còn bị sốt nhưng bây giờ thì đã giảm sốt rồi.""
"" Tại sao hai người lại có mặt tại khu phố I.""
Chị Diệp thở dài và quay qua nhìn trực diện Tạ Đình Phong, giọng bức xúc chị nói "" Là tại chúng tôi bị xui thôi, cửa hàng của tôi ở cuối khu phố I thì biết làm sao? Tôi cũng đâu có ngờ là ở đoạn đường ấy lại xảy ra tranh chấp với bọn côn đồ.""
"" Thế nhưng..."" Chị Diệp muốn hỏi Đình Phong một chuyện nhưng có vẻ hơi ngại.
"" Cô cứ nói đi."" Đình Phong thốt lên.
Chị Diệp hạ nhẹ đôi con ngươi rồi mới thẳng thường hỏi Tạ Đình Phong "" Tôi biết là giới kinh doanh rất phức tạp và cũng lắm những thủ đoạn nhưng anh có cần phải ra tay nặng nề với người dân ở khu phố I như vậy không? Tuyết Nhi vì đỡ cho một bà cụ nên mới ra nông nổi này, đã vậy cô ấy còn nhào ra che cho anh khi có người muốn đâm anh, nếu anh không làm chuyện tồi tệ kia thì Tuyết Nhi cũng đã không sao.""
Đình Phong chỉ lắng nghe mà không nói lời biện minh, chị Diệp cũng nói hết suy nghĩ của mình nên chắc là anh ta cũng đã hiểu ý chị là thế nào.
"" Anh ở đây với Tuyết Nhi đi, tôi còn phải quay về để thay trang phục vì cuộc đấu đá đó mà người tôi chẳng khác gì là thùng rác cả.""
Chị Diệp đứng dậy để nhường ghế cho Đình Phong, nhưng trước khi đi chị còn nói thêm vài lời: " Tôi không biết tình cảm của hai người như thế nào nhưng từ nảy giờ tôi nghe cô nàng này gọi tên anh hơn lần rồi đấy."
Chị nói vậy rồi bỏ đi ra khỏi khu vực giường bệnh, Tuyết Nhi không được nằm trong phòng đặc biệt nên không gian có vẻ chật chội và ồn ào tiếng bệnh nhân ra vào và các câu hỏi thăm khám. Đình Phong hiện không thể đưa Tuyết Nhi vào phòng VIP vì không có phòng trống, anh bây giờ chỉ có thể kéo ghế và ngồi cạnh cô ấy.
Đình Phong ngồi thẳng lưng, nét mặt lãnh đạm không chút niềm vui, anh trầm ngâm quan sát gương mặt kém sắc của Tuyết Nhi, đôi môi luôn ửng hồng nhưng lúc này cũng chỉ là một màu tái nhạt. Đình Phong cảm thấy cõi lòng như thắt lại, bóp nghẹn cả nhịp đập từ tim, anh đã không biết rằng cô ấy quan trọng với anh như vậy, quan trọng đến mức anh nghĩ mình sẽ giết chết tên đó nếu hắn đâm cô ấy, phải anh chắc chắn sẽ cho hắn chết không chỗ dung thân.
Đồng hồ tích tắc trôi qua nửa giờ sau đó, Tuyết Nhi dần dần nhíp nhíp đôi mắt, cô cựa đầu rồi lờ mờ ánh nhìn mông lung. Hình ảnh của Đình Phong nhàn nhạt xuất hiện trong đôi con ngươi vừa tĩnh giấc, bờ môi khô mệt mỏi mở lên hai từ " Đình Phong!"
" Em thấy trong người thế nào rồi?"
" Em không sao?" Tuyết Nhi thỏ thẻ thốt lên.
" Em bị đánh trúng lưng mà còn bảo là không sao à? Hạ Tuyết Nhi em là người sắt đấy ư?" Đình Phong lạnh giọng nói.
Tuyết Nhi sờ lên cánh tay trái của Đình Phong " Còn anh thì sao? Anh có đau lắm không? Có bị thương ở đâu nữa không?"
Đình Phong lạnh lùng hất tay cô ra.
Tuyết Nhi hơi sững sờ, cô nhìn anh bằng một sự lo lắng.
" Em làm anh đau hả? Nhưng em chỉ chạm nhẹ mà anh đã đau thì..."
" Lo cho bản thân của em trước đi, em không có tư cách để quan tâm đến anh đâu."
" Anh nói vậy là sao? " Tuyết Nhi kinh ngạc nhìn anh không chớp.
" Đơn ly hôn em đã ký, nhẫn em cũng đã tháo. Em còn có lý do gì để quan tâm đến anh và hi sinh cho anh chứ?" Giọng của Đình Phong thốt lên rất phủ phàng nhưng cũng xen lẫn một nỗi đau.
" Anh giận em ư?" Hàng lệ long lanh nơi khóe mắt, Tuyết Nhi chạnh lòng mà nói.
" Anh không muốn phải mang ơn một người con gái và cũng không muốn người ấy vì anh mà liều cả mạng sống. Hạ Tuyết Nhi từ giờ trở đi em không còn là vợ của Tạ Đình Phong vì thế sau này khi nhìn thấy những chuyện tương tự thì em hãy cứ khoanh tay mà đứng nhìn, làm ơn đừng để anh phải có thêm bất kỳ một gánh nặng nào."
Tuyết Nhi nghe những lời ấy mà trái tim cô nhói đau vô cùng, cô cố gượng người mặt cho vết thương khiến cô phải nhăn mặt chĩu mày nhưng cô vẫn muốn ngồi dậy.
Đình Phong nâng ánh mắt lo lắng khi cô ấy đang cử động mạnh.
" Em mau nằm xuống."
Tuyết Nhi không màng đến lời của Đình Phong, cô liền ôm trầm lấy anh, cánh mũi áp vào bờ vai của anh, hai tay cô mỏng manh đặt trên tấm lưng của anh, cô ủy giọng nói:
" Em không làm được, em không thể."
" Anh không thể bảo vệ được cho em vào những lúc như thế, vì vậy dù trong bất kỳ trường hợp nào thì em cũng hãy nghĩ đến bản thân của em trước." Đình Phong đưa một tay vuốt nhẹ mái tóc của Tuyết Nhi, một giọt nước mắt hiếm hoi của người con trai cũng bỗng lăn xuống.
Tuyết Nhi thút thít tiếng khóc rồi nói với anh " Anh trước đây cũng nói như vậy, anh cũng đã nói em hãy nghĩ đến bản thân trước, anh không cho phép em nghĩ cho anh. Tại sao? Tại sao anh lại như vậy? Tại sao cho đến khi anh không còn nhận ra em nhưng anh vẫn tốt với em như thế? Tại sao em không được lo cho anh? Em cũng muốn bảo vệ cho anh kia mà."
" Vì anh yêu em."
Tuyết Nhi nhắm chặt mắt, từng giọt lệ chảy siết xuống gò má động ướt bờ vai của Đình Phong.
" Em không làm được gì cho anh cả, em rất tồi tệ, lúc anh đau đớn em chỉ có thể bất lực nhìn anh trên giường bệnh, lúc anh nôn ra máu em cũng chỉ có thể gào khóc, lúc anh nói anh không có tình cảm với em thì em chỉ là một người ích kỷ để ép hôn với anh. Nếu em không xuất hiện trong cuộc đời của anh thì có lẽ tai nạn đó đã không xảy đến."
" Anh biết em không phải là một cô gái tài giỏi, anh cũng biết hôn nhân của chúng ta là vì ông Nội, nhưng đối với anh em như không khí tồn tại bên nhịp thở của anh, anh không thể nhận ra em nhưng chỉ khi anh mất đi em thì khi đó anh mới cảm thấy choáng ngợp."
" Em xin lỗi! Xin lỗi vì đã làm những điều khiến anh buồn..." Tuyết Nhi khóc nức và ôm anh chặt hơn.
" Đừng khóc nữa...còn nhiều người đang cần được nghỉ ngơi đấy." Đình Phong nhẹ giọng nói bên tai cô.
Tuyết Nhi thả tay ra rồi ngại ngùng nhìn quanh, đúng thật là cô đã ảnh hưởng đến nhiều người, cô thẹn thùng không dám nhìn lên.
Đình Phong đặt hai tay lên má của Tuyết Nhi, anh nhoẻn cười rồi bảo " Ở đây không thoải mái, đợi anh đi làm thủ tục xong thì sẽ đưa em về."
Tuyết Nhi ánh mắt ngập nước khẽ chớp nét bồi hồi.
" Về với anh được chứ."
Tuyết Nhi nhẹ dãn đôi môi, cô dao động nhìn anh rồi khẽ gật đầu.
" Vậy em nằm xuống nghỉ ngơi thêm đi, anh đi chút sẽ quay lại."
Đình Phong giúp Tuyết Nhi nằm xuống, anh kê gối cho cô xong thì mới đi ra ngoài.
_Alo.
_ Chủ tịch, anh đang ở đâu?
_ Tôi đang ở bệnh viện, có chuyện gì sao?
_ Bên ngoài công ty có rất nhiều người đang biểu tình chống đối dự án A và lên án tập đoàn Long Dean sử dụng vũ lực. Cảnh sát cũng đang tìm anh nhưng tôi đã liên lạc cho luật sự Quách rồi.
_ Thư ký Triệu, vụ việc này anh hãy làm như thế này....
Đình Phong vạch ra một số kế hoạch cho thư ký Triệu rồi cúp máy, phen này khó tránh tai tiếng nhưng cũng không thể để cho Ngô Mẫn ung dung tự đắc.
___________
Lâm Uyển Thanh đi xuống tầng hầm để lấy xe, bây giờ đã hơn h pm mà không thấy tâm hơi của Đình Phong đâu, Lâm Uyển Thanh rất tức tối, đôi mắt bừng bừng sự căm phẫn.
" Lúc nào cũng nói sẽ đến tìm em nhưng cuối cùng anh cũng chỉ là kẻ miệng nói nhưng không làm, được thôi lần này em sẽ không đợi nữa, không bao giờ đợi nữa."
Cô ta lên xe rồi khởi động, bàn chân nhấn mạnh ga để chạy đến biệt thự của Tạ gia.
Chiếc xe của Lâm Uyển Thanh thản nhiên đậu trước cổng lớn, cô ta nhất quyết đợi cho bằng được Đình Phong.
Một lúc sau Đình Phong cũng đã lái xe quay về biệt thự, ánh đèn chiếu lên chiếc ô tô đang đậu đằng trước, Đình Phong nhíu mày khi nhận ra ai đang đứng tựa lưng vào cửa xe.
Đình Phong dừng xe rồi mở cửa bước xuống.
" Em lại đến mà không báo trước nữa à?"
" Vì khi báo trước chẳng có lần nào là anh đồng ý cả."
" Uyển Thanh à!"
" Anh nói là sẽ đến đón em lúc h nhưng anh xem đi bây giờ là mấy giờ rồi?"
" Hôm nay anh có việc đột xuất."
" Không sao? Nhưng em muốn hôm nay ngủ lại nhà anh có được không?"
" Không được."
Lâm Uyển Thanh tức giận liền nhướng cao đôi mắt " Anh ngại ư?"
Đình Phong nghiêm mặt thốt lên " Anh từ lâu đã không còn tình cảm với em."
Lâm Uyển Thanh lo sợ liền nắm lấy tay của Đình Phong.
" Sao anh lại có thể nói như vậy chứ? Đình Phong anh nhìn em đi, nhìn kỹ em đi, em mới là người anh yêu."
" Anh không thể yêu và cũng không thể tha thứ cho người khiến anh phải gặp tai nạn, khiến ông của anh vì vậy mà đột ngột qua đời. Lâm Uyển Thanh em đi đi, anh thật sự rất khó chịu khi nhìn thấy em."
Lâm Uyển Thanh giật mình mà buông tay của Đình Phong " Là ai đã nói với anh? Là Hạ Tuyết Nhi sao? Anh tin cô ta mà không tin em?"
Đình Phong lạnh lùng xoay lưng rồi tiến đến xe, Lâm Uyển Thanh vội chạy theo ôm lấy anh từ sau " Anh đừng nghe cô ta nói, em không khiến anh gặp tai nạn, không phải em."
Tuyết Nhi mở cửa xe bước xuống, cô tiến lại Đình Phong.
Lâm Uyển Thanh bị Đình Phong gỡ tay ra, anh không buồn nhìn lại mà đi đến bên Tuyết Nhi " Chúng ta đi."
" Hạ Tuyết Nhi." Lâm Uyển Thanh thét lên.
Tuyết Nhi đang đi thì quay lại, cô không chút kém thế mà tỏ ra rất cứng rắng trước mặt Lâm Uyển Thanh.
" Cô muốn nói gì với tôi à?"
" Tôi đã bảo cô tránh xa Đình Phong rồi kia mà, cô nghe không hiểu tiếng người sao?" Lâm Uyển Thanh trừng mắt, lời nói đầy cay nghiệt.
Tuyết Nhi bình tĩnh đáp lời " Tôi yêu anh ấy và anh ấy cũng yêu tôi, tiểu thư Lâm tôi xin lỗi nhưng cô và Đình Phong đã là quá khứ rồi, anh ấy cũng đã vì cô mà suýt chết như vậy còn chưa đủ để cô từ bỏ hay sao?"
Lâm Uyển Thanh cong lên một nét cười điên dại " Cô cướp đi người tôi yêu nhất, cô hạnh phúc trên nỗi đau của tôi mà còn thản nhiên bảo tôi từ bỏ ư? Hạ Tuyết Nhi vị trí thiếu phu nhân vốn thuộc về tôi, tôi nhất định không để cho cô được toại nguyện."