Lâm Uyển Thanh bước vào xe đạp ga phóng thẳng tới Tuyết Nhi, Đình Phong liền ôm lấy cô lôi sang một bên, cả hai vì vậy mà té ngã.
" Thiếu gia! Thiếu phu nhân!" Bảo vệ liền chạy tới đỡ hai người.
" Em không sao chứ?"
Tuyết Nhi nhìn lên cùi trỏ " Em chỉ bị chày một chút xíu thôi."
Đình Phong liếc nhìn chiếc xe đã chạy xa, anh bỗng cảm nhận được một điều rất bất an, anh nghĩ " Uyển Thanh rất nóng tính nhưng không đến mức như thế này chứ?"
__________
" Gọi Ngô Mẫn lên đây ngay." Tiếng quát rất lớn và gay gắt của chủ tịch Ngô thét lên trong điện thoại.
Thư ký nghe điện thoại mà nhíu mặt nhíu mày, cô vội đáp " Dạ, dạ.. tôi gọi ngay."
Ngô Mẫn quơ hết sắp văn kiện xuống bàn sắc mặt rất nóng giận.
" Giám đốc chủ tịch tìm cô."
Ngô Mẫn liếc ánh mắt đáng sợ sang cô thư ký, một lúc sau cô ta cũng phải có mặt tại văn phòng của chủ tịch Ngô Thị.
" Con đang làm cái trò gì với dự án A vậy." Chủ tịch Ngô gắt giọng với Ngô Mẫn.
" Con không làm gì cả."
" Con không làm? Con không làm mà Chủ tịch Tạ lại đột ngột rút hết vốn đầu tư của dự án và yêu cầu chấm dứt hợp đồng ư?"
" Bà à..."
" Thông tin từ cảnh sát cũng đã cho biết chính Ngô Thị đã chỉ thị dùng vũ lực, Mẫn! con nghĩ Long Dean là gì chứ hả? Thế lực của họ con không chạm đến nổi đâu?"
Ngô Mẫn tức tối nhưng không làm gì được càng khiến cô ta phát tiết trong lòng.
" Mẫn! chuyện này là do con đã tạo nút thắt thì phải do con tự gỡ lấy, con hãy giải quyết đền bù cho các hộ dân ở khu phố i và tìm cách thuyết phục Long Dean ngừng việc chấm dứt hợp đồng."
" Con sẽ không hạ mình như vậy đâu?" Ngô Mẫn bức xúc thốt lên.
Chủ tịch Tạ đập tay xuống bàn " Ta đã từng nói với con đây là kinh doanh mà kinh doanh thì phải nhìn vào lợi nhuận. Con trở nên ngu xuẩn như vậy từ lúc nào thế hả? Chuyện lần này con mà không giải quyết xong thì hãy viết đơn từ chức đi, ta không thể nào giao tập đoàn cho một người không có năng lực."
" Ba, ba xem thường con đấy ư?"
" Ta cho con một tuần, ra ngoài."
" Ba.." Ngô Mẫn vẫn ngoan cố chưa đi.
" Ra ngoài." Chủ tịch Ngô quát lên.
Ngô Mẫn bóp chặt lòng bàn tay rồi tức giận bước ra khỏi văn phòng.
______
Tại một trường bắn.
Lâm Uyển Thanh đeo dụng cụ che tai rồi híp một bên mắt, khẩu súng ngắm thẳng tâm mà phát ra tiếng pằng pằng...Kể từ hôm đó Lâm Uyển Thanh bắt đầu chuyển sang thú vui bắn súng, trong trường bắn, cô ta học cách sử dụng súng và cách nhắm để bắn trúng tâm điểm, trong đầu của cô ta tâm điểm lúc này không ai khác đó chính là Hạ Tuyết Nhi.
" Chết đi." Pằng pằng.
Sau một vài giờ tập luyện điên cuồn, Lâm Uyển Thanh lên xe để trở về nhà nhưng thật bực mình vì xe của cô ta đã bị thủng lớp.
" Đáng ghét." Lâm Uyển Thanh đá một cái bụp vào bánh xe, thủng thế này thì không thể về nhà được cho nên Lâm Uyển Thanh đành phải gọi người đến để thay bánh.
Lâm Uyển Thanh gọi xong thì khoanh tay tựa lưng vào xe để đợi nhưng tính cô ta vốn không kiên nhẫn, vì thế đã để xe ở lại mà đi taxi về..
" Taxi..."
Chiếc taxi bỗng dừng lại.
Lâm Uyển Thanh bước lên xe, người lái xe liền hỏi " Cô muốn đi đâu?"
Lâm Uyển Thanh bỗng nhướng ánh mắt " Là nữ à? "
Người kia cố cúi cúi đầu, tay kéo nhẹ vành mũ " Xin hỏi cô muốn đi đâu.?"
Lâm Uyển Thanh cũng không mấy bận tâm nên bảo " Về khu căn hộ X."
Người lái xe đạp ga rồi xoay nhẹ vô lăng, chiếc xe bắt đầu chạy đi, ánh mắt người này chợt lóe lên một tia nguy hiểm.
Một lúc sau Lâm Uyển Thanh đang xem điện thoại thì đột nhiên cảm thấy kỳ lạ, cô ta liếc mắt sang cửa kính để nhìn đường.
" Cô đi nhằm đường rồi? "
" Không tôi không hề đi nhầm."
" Rõ ràng là nhầm đường, mau quay lại đi." Lâm Uyển Thanh cất lên thanh giọng khó chịu.
Chiếc xe vẫn không dừng mà tiếp tục lăn bánh, Lâm Uyển Thanh không kiềm được nên thét lên " Cái cô kia cô bị điếc à, mau quay xe lại."
" Uyển Thanh cậu vẫn không hề thay đổi một chút nào." Lúc này người lái xe mới để lộ giọng thật của mình.
Lâm Uyển Thanh kinh ngạc mà nhướng cao đôi chân mày lá liễu. " Liêm Xảo Tuệ?"
" Đúng là mình đây." Xảo Tuệ quay mặt lại nhìn Lâm Uyển Thanh.
" Ha..cậu thất bại đến nổi phải đi làm tài xế taxi à? " Lâm Uyển Thanh cất giọng bỡn cợt.
" Nhờ ai mà mình mới có cơ hội thấp hèn này nhỉ?"
" Dừng xe." Lâm Uyển Thanh thốt lên.
" Khi nào đến nơi thì cậu sẽ được xuống thôi."
" Xảo Tuệ cậu định dở trò gì đấy hả? Mau dừng xe nếu không tôi báo cảnh sát đấy."
" Hahaha...ừ thì cậu cứ báo đi vì mình đang bắt cóc cậu mà."
Lâm Uyển Thanh tức giận liền lấy điện thoại ra gọi thiệt, nhưng Xảo Tuệ đã bật chế độ tự lái rồi quay lại chỉa một khẩu súng vào Lâm Uyển Thanh.
Lâm Uyển Thanh bất động, đôi mắt căng trừng phẫn nộ.
" Gọi đi chứ." Xảo Tuệ cất lên thanh âm dịu nhẹ nhưng cũng rất rợn người.
Nét miệng Lâm Uyển Thanh gượng cười, cô ta vẫn cố tỏ ra sự kiêu căng " Cậu vốn là một kẻ rất nhát gan, tôi không tin là cậu dám bắn tôi."
" Sao lại không."
Xảo Tuệ cử động ngón tay, miệng nhoẻn nụ cười nham rồi bắn một cái. Làn khói mê từ súng phun ra làm Lâm Uyển Thanh ngất xỉu.
______
Tại biệt thự Tạ gia.
Đình Phong đang cùng Tuyết Nhi dùng bữa tối.
" Cuối tuần này anh sẽ đưa em về quê nhé." Đình Phong nhìn Tuyết Nhi rồi nói.
Tuyết Nhi thì cứ lự khự mà cắt bít tết " Mẹ vẫn chưa nghe điện thoại của em, nếu anh về cùng em thì liệu mẹ có tin không?"
Miếng thịt bị Tuyết Nhi sắn tới sắn lui nhìn rất méo mó. Đình Phong thấy vậy mà mắt cười " Đưa đây anh cắt cho."
Tuyết Nhi ngẩn lên " Em tự làm được mà."
Đình Phong đưa tay kéo lấy cái đĩa của Tuyết Nhi " Anh thấy em không quen cách ăn uống của phương tây, vậy lúc trước khi ăn chung với anh thì em đều cắt xấu như thế này à?"
Tuyết Nhi mỉm môi cười, cô chống cầm quan sát cách anh dùng dao thìa " Thật ra lúc trước là anh toàn cắt cho em thôi."
Đình Phong chăm chú cắt nhưng cũng nhìn cô một cái:
" Em rất thích nhìn anh thì phải."
" Vì anh đẹp trai mà." Tuyết Nhi tươi cười nói.
" Của em này." Đình Phong đẩy cái đĩa sang cho Tuyết Nhi.
Tuyết Nhi nhìn những miếng thịt mỏng đều đã được anh cắt gọn gàng, lòng cô bỗng xao xuyến " Đình Phong à?"
" Sao cơ?"
" Em nhận ra rằng cho dù anh không nhớ ra ký ức của chúng ta nhưng anh vẫn là anh, vẫn là người em rất yêu thích."
Đình Phong nhoẻn cười, anh uống nước xong thì nhìn thẳng vào Tuyết Nhi " Anh cũng đoán được, là em thích anh trước khi anh có tình cảm với em có đúng không?"
Tuyết Nhi đỏ mặt, cô cuối xuống và cầm lấy thìa, giọng lí nhí nói:
" Sao anh lại nghĩ như vậy?"
" Như em nói đấy anh rất đẹp trai."
Tuyết Nhi ngẩn mặt nhìn anh, bờ môi hồng nở một nụ cười, cô thẹn thùng nói " Là con gái mà không thích anh thì em có vấn đề rồi."
Đình Phong nghe cô nói thế thì cũng nở nụ cười, anh đưa tay sờ má cô một cái rồi bảo " Em từ từ ăn đi, anh lên phòng trước đây."
Tuyết Nhi nhẹ gật đầu.
Một lúc sau cô ăn xong thì mang lên ly nước ép trái cây cho Đình Phong. Trong phòng Đình Phong đang ngồi trên ghế sopha để đọc sách, Tuyết Nhi đi tới đặt ly nước trên bàn rồi tò mò nhìn vào cuốn sách mà anh đang đọc.
Đình Phong tầm mắt không dịch chuyển, anh bình thản nói:
" Em không đọc được đâu."
Tuyết Nhi ngồi không gần nên chưa nhìn được chữ nào, cô ngây ngô nói với anh " Chẳng qua là sách anh đọc em không hiểu thôi chứ em đâu phải là người không biết chữ."
Đình Phong nhẹ dãn đôi môi, anh bảo " À vậy hóa ra em đọc được tiếng Pháp sao?"
" Hả? " Tuyết Nhi mở tròn cặp mắt " Sách này là tiếng Pháp ư?"
Đình Phong đưa cuốn sách cho Tuyết Nhi " Em xem đi."
Tuyết Nhi mím môi, cô ngó qua thử mặt chữ " Trời ơi đúng là thứ tiếng mà mình hoàn toàn không biết."
" Em không biết tiếng Pháp đâu, đến tiếng Anh em còn không biết nữa là." Tuyết Nhi ngại ngùng nói.
" Anh cũng nghĩ là em không biết." Đình Phong nhìn cô bằng một đôi mắt cười.
Tuyết Nhi nỉu giọng " Vậy mà anh còn trêu em.."
" Là tự em nói đấy chứ, em nói sách anh đọc chẳng qua là em không hiểu chứ em đâu phải là không biết chữ."
" Ai mà biết anh đọc tiếng Pháp chứ."
Đình Phong lại cười, anh đưa tay khèo cái mũi nhỏ của Tuyết Nhi một cái " Vậy nếu đọc sách gì thì sẽ nói cho em biết trước được không."
Tuyết Nhi núm lấy cánh tay của Đình Phong rồi tựa vào" Không cần đâu, anh giỏi như vậy nên đọc những ngoại ngữ đó thì cũng là chuyện bình thườn, nhưng mà Đình Phong sao mà anh học giỏi quá vậy? Anh nói được bao nhiêu thứ tiếng thế?"
Đình Phong đặt cuốn sách lên bàn, anh nắm lấy bàn tay của Tuyết Nhi rồi nói " Anh, Pháp, Nhật, Đức và Trung tổng cộng là năm."
Tuyết Nhi nghe xong thì kinh ngạc ngẩn đầu lên, cô thẩn thờ nhìn Đình Phong " Anh không đùa em đấy chứ?"
" Anh đùa em làm gì."
" Trời ơi, trong đầu của anh là cái kho hay sao mà chứa được những thứ như vậy? Em một ngoại ngữ thôi là đã muốn than trời than đất rồi. "
Đình Phong đưa tay của Tuyết Nhi sờ lên đầu của anh " Hay là em mở ra xem thử đi."
" Anh nói gì vậy? Sao mà xem được."
Tuyết Nhi buông tay xuống, giọng nói có chút buồn " Anh có chê em không? Chê em ngốc ấy."
Bàn tay của Đình Phong núm nhẹ cằm của Tuyết Nhi và xoay qua trực diện với anh, đôi mắt trìu mến nhìn cô " Em không cần phải giỏi gian, chỉ cần em ở bên cạnh của anh, nói chuyện với anh, ăn cơm với anh và sinh con cho anh là được rồi."
" Sinh con?" Tuyết Nhi khẽ giọng nói.
Đình Phong vuốt tóc cô một cái " Ừ, anh muốn có con."
Tuyết Nhi ngượng ngùng, ngón tay cô vuốt vuốt trên mặt ghế sopha " Anh thích con trai hay con gái?"
" Con gái."
Tuyết Nhi hơi nhíu mày, cô khó hiểu nhìn qua anh " Em cứ tưởng đàn ông thì thích con trai?"
" Mấy đời nhà anh toàn là con trai nên đến đời anh thì cũng nên có con gái chứ, mà con gái thì sẽ giống em, rất dễ thương."
" Nhưng em thích con giống anh hơn?"
" Tại sao?"
" Vì anh vừa đẹp lại vừa giỏi, nói chung con giống anh thì sau này cũng sẽ giỏi như anh."
Đình Phong cười rồi ôm lấy Tuyết Nhi vào lòng " Vậy thì cho giống cả hai đi."
" Giống cả hai sao được."
" Em sinh hai đứa, một đứa giống em còn một đứa thì giống anh."
Tuyết Nhi mỉm cười trong lòng anh rồi thì thầm nói " Vậy đứa thứ ba thì sao?"
" Giống ông Nội."
Tuyết Nhi không nhịn được mà cười khúc khích.
" Em đừng hỏi anh là đứa thứ tư đấy nhé." Đình Phong đưa ánh mắt xuống nhìn Tuyết Nhi.
" Vậy anh có muốn đứa thứ tư không?"
" Ba đứa thôi."