Tối hôm Duy Đại tỏ tình với Thiên Ngọc, khi về cô đã lập tức bò lên giường gọi điện tâm sự với Hà Mai.
Cô không biết mình nên làm gì, hành xử sao cho đúng nên quyết định đi tìm kiếm lời khuyên từ bạn thân.
“Mày thử hỏi bản thân mày xem, có một chút gì đó gọi là có cảm giác với anh ấy không?”
Thiên Ngọc ngẫm nghĩ, cô nhớ lại từng hành động nhỏ nhặt, cử chỉ quan tâm của Duy Đại đối với mình, nhớ nụ cười trầm thấp của anh khi thấy cô làm một việc ngốc nghếch gì đó khuôn miệng cô bất giác mỉm cười theo.
Rung động? Đúng là cô có một chút rung động với anh.
“Hình như… là có.” Thiên Ngọc ngại ngùng đáp, gương mặt nóng bừng.
“Nếu mày cũng có cảm giác với anh ấy thì cứ mạnh dạn tìm hiểu xem sao.
Nghe mày kể, tao thấy anh ấy là một người rất tốt, chuẩn soái ca hồi lúc mày hay đọc ngôn tình rồi nói với tao là hình tượng trong lòng mày rồi còn gì! Giờ sờ sờ trước mặt, người ta còn ngỏ lời trước, mày ngại gì chứ? Nếu là tao, có chết cũng bám không buông.”
Hà Mai nói một tràng dài, Thiên Ngọc nghe đến lùng bùng lỗ tai.
Cô còn chưa tiêu hoá hết những câu mà Hà Mai nói thì cô bạn lại tiếp tục: “Mày đừng quên một người như Duy Đại có rất nhiều người dòm ngó.
Mày mà chậm chân, đến lúc anh ấy bị rơi vào tay người khác thì đừng khóc lóc với tao.”
Thiên Ngọc bị Hà Mai làm cho cứng họng, không biết nói gì hơn ngoài ba chữ: “Tao biết rồi.”
Rồi cô tắt điện thoại nằm vắt tay lên trán suy nghĩ, trong đầu cô lúc này toàn những câu nói mà Duy Đại đã thổ lộ với mình.
Nếu là một cô gái bình thường chưa từng trải, chắc chắn sẽ vì những lời nói mật ngọt đó mà đổ gục ngay tức khắc.
Song đối với Thiên Ngọc, Duy Đại như một thứ gì đó rất xa xỉ mà cô không thể chạm đến mặc dù nó đã ở trong tầm tay nhưng vẫn có cảm giác không thật.
“Rối quá Ngọc ơi! Mày phải làm gì đi chứ?”
Thiên Ngọc vò đầu bứt tóc, đúng lúc này điện thoại cô có tin nhắn đến.
Cô mở ra xem, chỉ có hai từ “ngủ ngon” đơn giản từ Duy Đại gửi đến, khuôn miệng cô vô thức nở nụ cười.
Cô nhắn lại: “Sếp ngủ ngon.” Nhưng nghĩ đến chuyện gì đó, cô vội xoá đi thay bằng một câu khác: “Sếp, tôi có thể hỏi anh một chuyện được không?”
Sau khi nhận được tin nhắn đồng ý của Duy Đại, cô lạch cạch bấm: “Nếu như… anh đang quen một cô gái nhưng gia đình anh bắt anh phải sang nước ngoài định cư thì anh sẽ làm thế nào?”
Tin nhắn gửi đi, Thiên Ngọc chờ đợi hồi âm trong sự hồi hộp.
Ting!
Tin nhắn đến, Thiên Ngọc mở ra xem.
Đập vào mắt vô không phải là câu trả lời của anh mà chính là câu hỏi ngược lại: “Cô gái tôi quen có phải là em không?”
“Tôi chỉ ví dụ thôi, ví dụ anh đang quen bất kì một ai đó.” Thiên Ngọc bĩu môi nhắn lại.
“Không được, người đó nhất định phải là em.”
Đầu Thiên Ngọc liền nổi ba vạch đen, người này đúng là ngang ngược mà.
Vì muốn biết câu trả lời, bất đắc dĩ Thiên Ngọc đồng ý, bên kia hài lòng lập tức trả lời: “Tôi sẽ không đi.”
Thiên Ngọc nhướn mày ngạc nhiên, cô hỏi: “Lý do của anh là gì?”
Năm xưa, lý do mà Duy Nhất chính là vì muốn học cao, tiền đồ rộng mở nên cậu ấy quyết định chọn rời đi.
Cô rất muốn biết lý do của Duy Đại là gì, có phải đàn ông ai cũng như nhau, coi sự nghiệp rất quan trọng hay không.
Ting!
Câu trả lời của Duy Đại nằm ngoài suy nghĩ của Thiên Ngọc, khiến cô đã có quyết định về lời đề nghị hẹn hò của anh.
Chỉ bốn chữ ngắn gọn nhưng hàm ý vô cùng sâu xa khiến trái tim nhỏ bé của Thiên Ngọc như được hồi sinh.
Tuy chỉ là ví dụ nhưng điều này cũng khiến cho cô được an ủi rất nhiều.
“Cảm ơn sếp, chúc anh ngủ ngon.”
Thiên Ngọc mỉm cười tắt điện thoại, chỉ vì bốn chữ đó mà cô quyết định sẽ chấp nhận hẹn hò với anh.
Cô sẽ thử mở lòng một lần nữa và lần này, cô hi vọng sẽ không phải chịu tổn thương như lần đầu.
Thiên Ngọc ôm sự vui vẻ chìm dần vào giấc ngủ, tự nhủ ngày mai sẽ là một ngày đẹp.
***
Hôm sau là chủ nhật, mười giờ sáng cô đã ra sân bay với Duy Đại.
Thiên Ngọc được biết trưa hôm nay em trai anh sẽ về nước, còn có cả Mỹ Á đi theo.
Mỹ Á vô cùng phấn khích nói với cô: “Anh ba về nước chắc chắn sẽ vui lắm.”
“Chị Mỹ Á, em trai của sếp bao nhiêu tuổi vậy?” Thiên Ngọc nhỏ giọng hỏi.
Mỹ Á trả lời: “Anh ấy bằng tuổi cô đấy.”
Thiên Ngọc “ồ” lên một tiếng rồi không nói gì nữa, tiếp tục ngồi chờ.
Nơi phi trường nhộn nhịp người đi kẻ về, còn có những đôi tình nhân vì chia xa mà quyến luyến ôm nhau khóc rất lâu.
Thiên Ngọc ngậm ngùi, nếu ngày đó cô đến tiễn cậu ấy, chắc chắn cô cũng sẽ giống cô gái đó, khóc đến nước mắt tèm lem.
Cô nhìn Duy Đại, nhưng giờ thì khác rồi, cô quyết định sau khi đón em trai anh về nước xong xuôi, cô sẽ nói quyết định của mình cho anh biết.
Đợi hơn một tiếng đồng hồ, người cần chờ cuối cùng cũng ra.
Nhìn thấy bóng dáng quen thuộc đang chen lấn dòng người để tiến về phía này, Duy Đại và Mỹ Á cũng đứng dậy vẫy tay với chàng trai đó.
Duy chỉ có Thiên Ngọc là chôn chân tại chỗ, mắt cô mở to, rướm lệ.
Cô quay mặt lại, nói với Duy Đại rằng mình đi vệ sinh rồi chạy một mạch đi.
Thiên Ngọc dựa lưng vào tường, tay đặt lên ngực trái - nơi trái tim đã chết bỗng dưng đập như vỡ trận.
Duy Nhất… cậu ấy đã trở về… còn là em trai của Duy Đại…
Ông trời thật biết cách sắp xếp.
Ngay khi cô đã quyết định gạt bỏ hình ảnh Duy Nhất biến mất vĩnh viễn, khi cô dần có tình cảm với Duy Đại thì cậu trở về, thật đúng là trò đùa.
Điện thoại Thiên Ngọc kêu lên, là Duy Đại gọi.
Cô lau nhanh nước mắt, cố gắng điều chỉnh giọng nói để trả lời: “Tự dưng tôi cảm thấy trong người không được khoẻ.
Tôi xin phép về trước ạ.”
“Em thấy không khoẻ chỗ nào?”
Cô có thể nghe rõ giọng nói đầy lo lắng của Duy Đại ở bên kia.
“Dạ không sao đâu sếp, tôi về nằm nghỉ một lúc sẽ khoẻ thôi.”
“Được rồi, em nghỉ ngơi cho tốt.
Có gì phải gọi tôi liền biết chưa?”
Thiên Ngọc đáp lại rồi cúp máy.
“Cô ấy về trước rồi hả anh?” Mỹ Á hỏi.
Duy Đại “ừ” một tiếng, dù cô nói không sao nhưng anh vẫn cứ lo.
Không được, chút nữa về anh phải ghé qua nhà cô mới được.
“Chà, có vẻ anh hai của em đã gặp được định mệnh cuộc đời rồi hả?”
Chàng trai kia nhìn thấy sắc mặt lo lắng của anh trai mình liền ghẹo.
“Duy Nhất, em tốt nhất là đừng chọc anh.
Nếu không em sẽ phải ra khách sạn ở đó.”
“Ơ, đó là nhà của em mà.”
“Bây giờ nó là của anh.”
“Thôi hai người đừng cãi nhau nữa, chúng ta đi ăn mừng đi nào.
Đi thôi!”
Mỹ Á đẩy hai người họ ra xe.
Duy Nhất ngồi trong xe, cậu tháo kính nhìn ra ngoài cửa sổ ngắm bầu trời đất nước mẹ đẻ thân yêu, trong lòng vô cùng háo hức mong chờ.
“Thiên Ngọc, mình về rồi đây.”