Tập đoàn Mai thị hôm nay sẽ diễn ra một cuộc họp để thông báo về chức Giám đốc sẽ có người đảm nhiệm.
Thiên Ngọc vào thang máy, có hai cô gái cũng chạy vào.
Họ chào cô một tiếng rồi xì xầm nói chuyện với nhau: “Nghe nói Giám đốc mới đẹp trai lắm nhưng mà nhỏ hơn tôi tận năm tuổi lận.
Hu hu.”
“Ha ha, cô tính làm máy bay sao? Mà không biết Giám đốc mới này có khó tính như Tổng giám đốc của chúng ta không nhỉ?”
“Chắc là khó, vì họ là anh em mà.”
Cả người Thiên Ngọc nhẹ run, dù cô có tránh né cỡ nào, ông trời cũng sắp đặt cho họ làm cùng một chỗ.
Mà không phải, việc Duy Nhất là em của Duy Đại đã là việc không thể tránh khỏi rồi.
Cuộc họp diễn ra lúc 9 giờ, lúc Duy Đại giới thiệu Giám đốc mới, Duy Nhất từ bên ngoài bước vào, một thân tây trang đẹp đẽ, nở nụ cười hoà nhã với mọi người.
Vẫn là gương mặt đó, dáng vẻ đó, có điều trông Duy Nhất lúc này có vẻ chững chạc và trưởng thành hơn.
Cũng chính vì sự xuất hiện của Duy Nhất, mà câu trả lời của cô dành cho Duy Đại đã bị chi phối đi phần nào.
Ánh mắt Duy Nhất rơi vào cô gái ngồi ở bàn đầu cạnh Mỹ Á, ai cũng cười chào mừng cậu duy chỉ có mỗi cô gái đó là không.
Duy Nhất đầu tiên là kinh ngạc nhưng sau đó mỉm cười, nếu cô làm ở đây thì chẳng phải ngày nào hai người cũng sẽ gặp nhau hay sao?
“Chào mọi người, tôi là Mai Duy Nhất, từ hôm nay sẽ đảm nhiệm vị trí Giám đốc của Tập đoàn.
Có gì không phải mong người chỉ bảo thêm.”
Duy Nhất nói chuyện nhưng ánh mắt từ đầu chí cuối đều chỉ hướng về Thiên Ngọc.
Một tràng vỗ tay vang lên, ai nấy đều lên tiếng chúc mừng vị tân giám đốc trẻ tuổi.
Phải nói nhà họ Mai thật khéo đẻ, sinh ra hai người con trai không những cao ráo, tuấn tú mà còn giỏi cả kinh doanh.
Bọn họ ai có con gái đều chỉ muốn gả cho một trong hai anh em nhà này.
“Thiên Ngọc, em sao vậy? Vẫn còn mệt à?”
Duy Đại thấy sắc mặt cô không tốt, ai nấy cũng vui vẻ chúc mừng nhưng cô chỉ im lặng cúi đầu, hai tay còn nắm chặt cây bút đến nổi gân xanh.
Anh nghĩ cô còn mệt nên đưa tay sờ trán cô, quan tâm hỏi.
Thiên Ngọc ngẩng mặt lên liền thấy ánh mắt lo lắng của Duy Đại, cô mỉm cười lắc đầu: “Dạ không có, em không sao.”
Duy Đại rất vui chỉ vì ai đó bất ngờ đổi cách xưng hô, tâm trạng anh phải nói vốn đang tốt nay lại tốt hơn.
Nếu chỗ này không đông người, chắc chắn anh sẽ vui đến mức hôn vào má cô một cái.
Xưng “em” nghe đáng yêu chết đi được!
Duy Nhất đứng cạnh nhìn thấy, hai hàng lông mày khẽ chau lại.
Lẽ nào người mà hôm qua anh trai cậu lo lắng chính là cô?
Cuộc họp kết thúc, Thiên Ngọc trên đường trở về phòng làm việc đúng lúc gặp Duy Nhất.
Cậu cười bước đến nói với cô: “Thiên Ngọc, nói chuyện với mình một chút nha.”
“Xin lỗi, mình bận rồi.” Rồi cô lướt nhẹ qua, hoàn toàn không cho cậu cơ hội níu kéo.
Duy Nhất có chút hụt hẫng nhưng cậu nghĩ thời gian còn nhiều, từ từ sẽ tìm cách nói chuyện với cô sau.
***
Duy Đại nói trưa hôm nay đưa cô ra ngoài ăn nên cô không làm cơm, cũng không biết sẽ có mặt của Duy Nhất nên mới đồng ý.
Cô rủ Mỹ Á đi cùng nhưng cô nàng từ chối bì có hẹn với bạn.
Thiên Ngọc thở dài, cô không thể tránh né được nữa, chỉ còn cách đối mặt.
Duy Đại ngồi nói chuyện với Duy Nhất, tay vẫn không quên gắp đồ ăn cho cô.
“Sếp, đã nhiều lắm rồi…”
Thiên Ngọc lên tiếng phản ánh khi nhìn thấy trong chén của mình đã ngập đồ ăn.
“Im lặng ăn hết cho tôi.”
Duy Đại lườm cô.
Với cô gái này anh không thể nào dùng lời nói mềm mỏng được.
Mỗi ngày thấy cô ăn cơm chỉ ăn chừng một chén, cả người gầy thiếu điều gió muốn thổi đi nên chỉ cần có dịp là anh bắt cô phải ăn thật nhiều.
Lời nói tuy không nhẹ nhàng nhưng lúc nào cũng chỉ muốn tốt cho cô.
Thiên Ngọc im bặt, cắm cúi ăn chỗ đồ ăn anh vừa gắp, cũng muốn nhân cơ hội này để tránh đi ánh nhìn chằm chằm của Duy Nhất.
Một màn trước mặt đều được Duy Nhất thu vào mắt.
Một cảm giác chua xót dâng lên trong lòng.
Cậu đã bỏ qua chuyện gì đó rất quan trọng sao?
“Mà em về không dẫn Anna theo à?” Duy Đại hỏi.
Bàn tay đang gắp thức ăn của Thiên Ngọc chợt khựng lại.
Anna là người đã chụp hình chung với Duy Nhất cô đã từng thấy qua.
“Em và cô ấy đã chia tay rồi.”
“Tại sao?”
“Chỉ là em cảm thấy không hợp.”
Môi Thiên Ngọc nhếch nhẹ, phản bội cô để quen cô gái đó, sau cùng lại chia tay vì không hợp.
Cô thực sự rất muốn cười.
Suốt cuộc trò chuyện của hai người, Thiên Ngọc không hề nói một câu nào, cô chỉ im lặng lắng nghe.
Kết quả đã biết được Duy Nhất và Anna đã chia tay.
Thiên Ngọc trong lúc chờ Duy Đại lấy xe, cô đứng ngẩng mặt lên nhìn bầu trời xám xịt, dường như sắp có mưa.
“Của cậu, size L double trân châu.”
Thiên Ngọc nhìn ly trà sữa Duy Nhất đưa, ngẩn người một lúc, sau đó mỉm cười, nhìn ra dòng đường hối hả mà nói: “Cảm ơn cậu, nhưng bây giờ mình đã không còn thích uống nó nữa.”
Tay nắm chặt quai cầm trà sữa, Duy Nhất cười chua chát: “Vậy sao? Mình cứ nghĩ là cậu rất thích.”
“Đúng vậy, mình đã từng rất thích nhưng chỉ là đã từng.”
“Cũng giống như mình đã từng thích cậu, rất thích nhưng cũng chỉ là đã từng.”
Cô và Duy Nhất chỉ là một đoạn thanh xuân ngắn ngủi lướt qua trong đời nhau để lại rất nhiều kỉ niệm đẹp song tất cả cũng chỉ là quá khứ mà thôi.
“Cậu đang làm thư ký cho anh hai mình sao? Có phải anh ấy rất khó tính, khó chiều không?” Duy Nhất hạ tay xuống, cười gượng bắt chuyện khác.
“Không, anh ấy rất dễ, còn có rất tốt với mình.”
Thiên Ngọc trả lời ngay, hoàn toàn không suy nghĩ nhiều.
Vì sự thật đúng là vậy, Duy Đại chỉ khó trong việc ăn uống còn lại thì không có gì để phàn nàn.
Duy Nhất im lặng.
Cậu biết Duy Đại từ nhỏ đến lớn đều khó tính chẳng khác gì ông cụ non.
Chỉ cần cậu làm sai chuyện gì hay làm gì không vừa mắt anh, là anh sẽ mắng cho cậu một trận nên thân.
Hơn nữa, Duy Đại chưa từng thân thiết với nữ giới, ấy thế mà Thiên Ngọc lại là một ngoại lệ.
“Cậu và anh mình… đang quen nhau sao?”
Câu hỏi vừa thốt ra cũng là lúc Duy Đại dừng xe trước mặt hai người.
Thiên Ngọc ngồi vào ghế phụ Duy Đại mở cửa sẵn, Duy Nhất lẳng lặng ngồi ở ghế sau.
Duy Đại vừa lái xe vừa nhìn lên kính chiếu hậu ghẹo: “Em mua trà sữa sao lại không mua cho thư ký của anh? Em keo kiệt quá đó!”
“Cái này là em mua…”
“Là em không thích uống!”
Thiên Ngọc cướp lời Duy Nhất, quay sang mỉm cười với Duy Đại.
Cô không muốn để Duy Đại biết chuyện của hai người.
“Đằng kia có chỗ bán trà xanh nóng, để tôi mua cho em.”
Duy Đại tấp xe vào lề, xuống mua cho cô một ly trà xanh nóng.
“Em đi với anh.”
Rồi cô chạy theo sau Duy Đại, Duy Nhất nhìn theo chỉ biết cắn răng, tay bóp chặt ly trà sữa như muốn nghiền nát nó.
Rõ ràng là cô muốn tránh né, không muốn ở chung một chỗ với cậu.
Duy Nhất biết cô vẫn còn tình cảm với mình nên mới không dám đối mặt.
Cô thân thiết với Duy Đại chỉ để chọc tức mình thôi.
Duy Nhất nghĩ vậy nên tay dần thả lỏng, cắm ống hút vào ly trà sữa hút một ngụm, ánh mắt nhìn vào theo bóng lưng Thiên Ngọc dần trở nên bình tĩnh.
“Thiên Ngọc, mình nhất định sẽ khiến cậu trở về bên mình.”